Chương 24: (Vô Đề)

Tả An Tuấn vừa kết thúc loạt cảnh quay phim mới vốn còn có thật nhiều bảng thông báo phải đến, chẳng qua cậu bị thương, Mạnh Tuyên liền đem hoạt động lúc sau đều huỷ bỏ, chỉ còn lại buổi họp báo phim mới mấy ngày sau, vì vậy siêu sao nào đó trong khoảng thời gian này rất rảnh rỗi, luôn nghĩ chạy ra ngoài chơi, đáng tiếc vệ sĩ của cậu và người đại diện trông kỹ, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn làm ổ ở nhà dưỡng thương.

Nhưng mà cũng may có hai chuyện khiến cậu vui mừng, một là con chim bồ câu rốt cuộc nhớ lại cậu, buổi sáng hôm kia cậu rời giường thì chợt nghe thấy nó kêu cậu một cách vui mừng, cậu nhất thời vô cùng vui vẻ, nắm một vốc thức ăn bồ câu ném vào, lòng tràn đầy vui mừng nhìn chằm chằm nó ăn, còn không quên ở một bên đọc lảm nhảm,

"Món Ngon mày yên tâm, trong khoảng thời gian này tao đều sẽ cùng mày, cho nên mày sẽ không đem tao quên nữa."

Con bồ câu nào đó thấy thức ăn tới, lập tức vùi đầu bắt đầu ăn.

Siêu sao nào đó sung sướng gọi, Món Ngon.

Tiếp tục ăn.

Món ngon?

Tiếp tục, cũng không ngẩng đầu lên.

Siêu sao nào đó thương tâm, lo lắng ngẩng đầu,

"Mạch, anh nói Món Ngón có phải mắc chứng dễ quên hay không?"

Doãn Mạch mắt lạnh ở một bên nhìn, không nói lời nào, không để ý tới bọn họ quay đầu đi nấu cà phê, chỉ chốc lát sau mùi hương tinh khiết của cà phê lan tràn ra, Tả An Tuấn ngửi một cái, lập tức đứng dậy, trong khoảng thời gian này chuyện thứ hai khiến cậu vui vẻ, vệ sĩ của cậu bỗng nhiên thay đổi rất dễ nói chuyện, chỉ cần cậu muốn uống cà phê, người này sẽ đi nấu.

Doãn Mạch nhìn lướt qua ánh mắt sáng lên bên cạnh, lại rơi vào trầm tư, anh đã liên tục nhiều ngày một mực suy tính vấn đề, người nọ là người ngu ngốc, tình thương quá thấp, để anh giải thích yêu một người là cảm giác gì quá khó khăn, cho nên sẽ đổi một biện pháp, anh nghĩ người này nếu nhạy cảm để ý đến phạm vi của bản thân như thế vậy thì anh bắt tay hành động vào nơi này, khiến tiềm thức người này đem anh coi như một bộ phận trong phạm vi của bản thân, đến lúc đó chỉ cần anh không bên cạnh người này liền sẽ cảm thấy khó chịu, như vậy thì anh thành công một nửa.

Cho nên anh càng nghĩ biện pháp tốt nhất chính là khiến người này có thể thành công ở bên cạnh anh dưới tình huống lúc ngủ, cứ thế mãi mục đích của anh liền đạt tới, nhưng hiện giờ một là anh không có lý do gì có thể để cho người này cùng anh ngủ ở trên một chiếc giường, hai là Trương Lăng Trúc tuỳ thời sẽ trở về, mà ba là sau khi vết thương người này lành lại phải trải qua những ngày bận rộn, cơ hội của anh cũng liền nhỏ rất nhiều.

Bởi vậy anh suy tư mấy ngày sau cùng cũng chỉ nghĩ đến một biện pháp, tuy rằng việc đó cùng phong cách trước sau như một của anh không giống, nhưng gặp được một người như vậy anh cũng không có biện pháp, chỉ có thể hạ sách* [kế dở] này.

Tả An Tuấn đương nhiên không biết vệ sĩ của cậu đang làm chủ ý gì, cậu thoả mãn uống một ly cà phê sau đó thì như thường ngày lấy lòng đi cọ cơm, chuẩn bị thuyết phục người này đồng ý cậu đi ra ngoài chơi.

Doãn Mạch nhìn ánh mắt sáng trông suốt của cậu liền gật đầu, Tả An Tuấn nhất thời hoan hô một tiếng, cầm mũ lưỡi trai và kính mát đã chuẩn bị xong từ lâu đi ra cửa, hai người ở bên ngoài chơi cả ngày, đến khuya mới trở lại biệt thự, Doãn Mạch nhìn người ngồi ở trên ghế sa lon loay hoay một ít đồ chơi mới mua về, lạnh nhạt nói,

"Khát hay không? Tôi đi lấy nước ép hoa quả."

Tả An Tuấn lập tức gật đầu, đường nhìn vẫn không có từ trên tay dời đi, Doãn Mạch liền quay đầu đi phòng bếp, anh đem nước ép trái cây đổ vào tốt, nhìn thuốc ngủ trong tay ngày hôm nay người nọ không chú ý mua, lấy ra một viên nghiền nát bỏ vào, thản nhiên đi ra ngoài đem nước ép trái cây đặt ở trước mặt cậu.

Tả An Tuấn tiện tay nhận lấy, ngửa đầu uống một hớp lớn, Doãn Mạch ở đối diện cậu ngồi xuống, cùng người này tuỳ ý trò chuyện, chỉ chốc lát sau thì thấy nước ép trái cây trong tay cậu uống xong, anh đợi, thấy người này chính là một dáng vẻ vẻ mặt sáng láng, nhịn không được hỏi, Cậu không mệt?

Không mệt a, Tả An Tuấn nói xong ngẩng đầu nhìn thời gian một chút,

"Oh, thời gian còn sớm mà, tôi vẫn không mệt, anh mệt?"

Không có.

Doãn Mạch mặt không thay đổi trả lời, nghĩ thầm không lẻ để ít? Anh nhìn cái ly không trước mặt, thản nhiên đứng dậy,

"Tôi rót một ly nước ép trái cây cho cậu nữa."

Được, có người vì mình phục vụ đương nhiên Tả An Tuấn thật vui vẻ, còn không quên khen ngợi một câu,

"Mạch, anh thật sự là người tốt."

Doãn Mạch lạnh nhạt lên tiếng, cước bộ liên tục, ngay cả cảm giác áy náy cũng không có, một lần nữa rót một ly nước trái cây, lần thứ hai ném vào một viên thuốc ngủ, ra phòng bếp.

Tả An Tuấn không nghi ngờ anh, lại uống toàn bộ, sau đó tiếp tục loay hoay vài thứ kia, mắt trong veo sáng lấp lánh, tinh thần mười phần.

Doãn Mạch lại đợi một hồi, Cậu không mệt?

"Không mệt a, làm sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!