Doãn Mạch trở về phòng sau đó tắm một cái, rót cho mình một ly rượu, liền ngồi ở trên ghế sa lon rơi vào trầm tư, anh đang suy nghĩ đủ loại gần đây cùng với … Chuyện sau này có thể hướng tới.
Anh có thể cảm nhận được bản thân đối người kia quan tâm quá nhiều, đây không phải là lúc tâm tình không ổn định mà nhiệm vụ trước đây anh hướng tới, huống chi nụ hôn hôm nay kia … Con ngươi màu lam đậm trầm sâu chút, anh tuy rằng chưa từng yêu nhưng đối tình d*c cũng không xa lạ, nhưng trước đây toàn là phụ nữ, anh còn chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân có một ngày sẽ đối với một người đàn ông sản sinh ý nghĩ như vậy, mà ngòi nổ chỉ là một nụ hôn, đây đúng thật rất không bình thường.
Anh tỉnh táo suy nghĩ một chút, lập tức nhẹ nhíu mày một cái.
Loại tình huống này lúc nào cũng không hiểu ra sao xuất hiện vượt qua phạm vi khống chế, hiện giờ anh biết chỉ có một cách giải thích mà còn phù hợp hoàn cảnh tình hình hiện giờ anh đối mặt, cũng chỉ có một.
Tình yêu … Đối tượng còn là tên ngốc kia, đùa gì thế.
Nhưng mà còn chưa chờ anh lý giải manh mối rõ ràng thì nhận thấy được âm thanh bên ngoài truyền tới, anh để ly rượu xuống đi tới mắt mèo xuyên thấu qua cửa phòng nhìn một chút, vì phát sinh tình huống bất ngờ phòng của anh ở ngay đối diện Tả An Tuấn, đương nhiên hiện giờ có thể thấy Quý Tử Hàn đứng ở trước cửa cùng tên ngốc kia nói chuyện phiếm.
Con ngươi màu lam đậm híp một cái, nhìn bọn họ đi ra ngoài thì cũng đi theo, một mực theo đến một nơi giống như chợ, ở đây nhiều người phức tạp, ánh sáng cũng không tốt, cũng không phải nơi nào đều mở đèn, hơn nữa anh vì phòng ngừa bị phát hiện còn phải duy trì khoảng cách thích hợp cùng với tên ngốc phía trước đi với tốc độ nhanh, vì vậy đi theo kịp cũng rất phiền phức, chẳng qua cũng may anh một mực khá có kiên trì, cho nên bóng dáng của bọn họ vẫn không thoát khỏi đường nhìn.
Anh mắt thấy hai người vào hẻm nhỏ, biết Quý Tử Hàn sợ rằng muốn ra tay thì vội vàng đi theo qua, nhưng anh vừa bước vào còn chưa đi được ba bước thì đã nhận ra một hơi thở u ám quen thuộc, điều này làm cho anh chợt dừng chân lại, nháy cũng không nháy mắt nhìn con hẻm nhỏ ở dưới ánh trăng lộ ra màu xám đen u ám, đem người điều chỉnh đến thật tốt, anh nín hơi đợi một hồi, phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người cực nhanh hướng anh vọt tới, vừa nhìn cũng biết là không muốn để cho anh tiếp tục đi tới, anh không khỏi nheo mắt lại.
Quý Tử Hàn nhìn người trước mắt kia nói xong hai chữ Ra tay sau đó hướng bọn họ đi tới, có chút sợ rồi lại dường như không muốn thua khí thế hét to một tiếng,
"Tụi mày muốn làm gì?!"
Giọng nói có chút hơi cao, âm cuối mang theo một chút âm rung, diễn cực kỳ giống. Gã dưới đáy lòng đắc ý cười một tiếng, quay đầu nhìn Tả An Tuấn, lại phát hiện người này vẫn là không có động, gã cách cậu tương đối gần, có thể mơ hồ cảm thấy hơi thở trên người cậu, đây tuyệt đối không phải là người bị doạ ngốc có thể có, gã híp mắt, thật sự là nhìn không thấu cậu, nhưng phim vẫn phải tiếp tục diễn thôi, liền đi kéo tay áo của cậu, thấp giọng lo lắng hỏi,
"Hey, làm sao bây giờ?"
Tả An Tuấn cựa tay gã ra, rốt cục mở miệng, nhưng chỉ nói hai chữ, Đi mau.
Quý Tử Hàn ngẩn ra, nghĩ thầm thì ra người nọ là nghĩ muốn chạy trốn, gã cười lạnh một tiếng, giọng nói nghe càng thêm lo lắng,
"Đi không được, phía sau cũng có người."
Không sao.
Quý Tử Hàn mơ hồ nghe được hai chữ này, còn chưa kịp phản ứng cũng cảm giác bên người nổi lên một luồng gió nhẹ, mắt gã ổn định vừa nhìn người trước mắt đã biến mất, mà phía sau nhất thời vang lên hai tiếng trầm vang, ngay sau đó là tiếng động ngã xuống.
Gã giật mình trong lòng, cánh tay bị người bắt được, giọng nói của Tả An Tuấn ngay bên tai, giọng nói vẫn như cũ rất thấp,
"Hiện giờ ở phía sau không ai rồi, đi."
Cậu — Quý Tử Hàn nhất thời hít ngược một hơi, chưa phát giác ra hướng về phía sau lùi từng bước, có chút hoảng sợ nhìn đường nét người này trong bóng đêm mơ hồ, rất là không thể tin, phải biết rằng những người này đều là sát thủ, cũng không phải côn đồ đầu đường só chợ thật sự, nhưng người này lại ở trong thời gian ngắn như vậy dễ dàng giải quyết hai người, đây đúng thật không có khả năng, cậu là làm sao làm được?
Sát thủ trước mặt nhìn thấy màn này trong lòng đều là rùng mình, cơ thể cũng căng thẳng lên, bỏ thêm phần cẩn thận. Quý Tử Hàn chỉ cảm thấy hơi thở trên người người này lại lạnh một phần, còn chưa mở miệng thì bỗng nhiên bị cậu kéo về phía sau, chỉ nghe cậu nói, Không còn kịp rồi.
Quý Tử Hàn ngẩn ra, theo bản năng hỏi ngược,
"Cái gì không còn kịp nữa?"
Tả An Tuấn cũng không đáp, nhìn người cách mấy bước phía trước,
"Các người nếu như còn muốn sống thì làm theo lời tôi nói."
Những người đó nhất thời có chút không thể tin, cầm đầu kia cười nhạo một tiếng,
"Ngược lại mày làm gì đây?" Tuy nói biểu hiện vừa rồi của người này rất để cho bọn họ kinh ngạc, nhưng còn chưa tới tình cảnh không thể đối phó.
Những người này đang nói chuyện lại đi về phía trước hai bước, con ngươi Tả An Tuấn co rút lại, Phía sau!
Những người đó vừa ngẩn ra, cầm đầu kia đã hiện ra tức giận,
"Đừng nghĩ phô trương thanh thế*, tao cho mày biết …" Lời của gã nói đến đây mạnh dừng lại, chỉ cảm thấy sát khí bên cạnh giống như một thoáng đặc đến cực hạn, khiến gã ngay cả động một ngón tay đều không làm được, còn không chờ gã hiểu rõ tình huống thì kinh giác** cổ truyền đến một cảm giác mát lạnh, sức lực cơ thể trong nháy mắt không còn, không chỉ gã, ngay cả mấy người bên cạnh cũng đều gặp phải giống vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!