Chương 16: (Vô Đề)

Tả An Tuấn thoả mãn uống được cà phê Doãn Mạch nấu, biểu tình hạnh phúc cực kỳ, Doãn Mạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua, con ngươi lạnh như băng tan ra, nhưng không lên tiếng.

Anh biết rõ Trương Lăng Trúc muốn nói gì với người này, lại không biết mục đích hiện giờ của bản thân làm như thế nào, anh đối với lần này cũng cảm thấy có chút khó hiểu ngoài ý muốn, hình như không muốn người kia nói ra khỏi miệng, giống như đáy lòng có một giọng nói thúc giục anh, khiến anh không thể phản kháng, thường thường đều là sau khi làm xong mới hoàn hồn thấy rõ mình làm cái gì.

Anh nhìn nụ cười thoả mãn trên mặt Tả An Tuấn một hồi, chậm rãi đem đầu quay trở lại, anh nghĩ anh chỉ là đơn thuần không muốn để cho ánh mắt của người này đặt trên người người khác, mặc dù tương lai một ngày nào đó thứ ánh mắt này vẫn là phải rời anh mà đi, ít ra anh hiện giờ không muốn.

Tả An Tuấn đương nhiên không biết đáy lòng vệ sĩ thật là lợi hại của cậu đang xoắn xuýt, đáy mắt trong suốt của cậu tất cả đều là thần sắc sung sướng, uống một hớp cà phê thoả mãn thở ra một hơi, hơi nước hiện lên một đôi mắt hình dáng đẹp, tiếp đó chậm rãi biến mất, hoà tan vào trong không khí yên tĩnh,

"Uống ngon a … Uống ngon …"

Doãn Mạch thấy dáng vẻ của cậu vầng sáng dưới đáy mắt mở ra không ít, giọng nói vẫn như cũ,

"Uống ít chút, một hồi cần phải đi ngủ."

Tả An Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, hai tay nâng cái ly, uống một ngụm sau đó lần thứ hai thở ra, hạnh phúc gật đầu,

"Yên tâm đi, tôi biết mà."

Doãn Mạch liền không nói thêm nữa, tuỳ cậu đi.

Mạch, Tả An Tuấn quay đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn anh,

"Anh có nghĩ tới sau nay mở một quán cà phê hay không?"

Doãn Mạch ngẩn ra, Quán cà phê?

Đúng vậy, Tả An Tuấn gật đầu, mắt sáng trong suốt,

"Nhất định kiếm rất nhiều tiền, thế nào? Như vậy tôi có thể tuỳ thới được uống cà phê rồi."

Doãn Mạch có chút bất đắc dĩ hiểu rõ mở miệng,

"Câu phía sau mới là trọng điểm đi?"

Tả An Tuấn vội vàng gật đầu, không có ý giấu giếm chút nào, mắt vẫn phát sáng,

"Đúng đúng, thế nào a?"

"Chuyện này sau này hãy nói sau," Doãn Mạch đem cà phê còn dư lại uống hết, quay đầu nhìn cậu,

"Đạo diễn ngày hôm nay nói đoàn phim ngày mai sẽ phải đổi nơi sao?"

Ừ, Tả An Tuấn suy nghĩ một chút,

"Tôi nhớ rõ đạo diễn nói qua chúng ta còn có vài cảnh có thể sửa chữa rồi, đến lúc đó là có thể đi trở về."

Doãn Mạch gật đầu, đem cái ly buông xuống chuẩn bị đi ngủ, anh nhớ hình như Trương Lăng Trúc không biết chuyện này, cho nên người kia ngày mai cũng sẽ không xuất hiện. Đương nhiên, người nọ cũng là một kẻ khó chơi, ai biết có thể lại đuổi theo hay không, anh trầm mặc nghĩ, xoay người trở về phòng.

Mà sự thật chứng minh anh suy đoán quả thật không sai, sáng sớm bọn họ thay đổi nơi sau đó quay phim cho tới trưa, mãi cho đến buổi trưa ăn cơm cũng không nhìn thấy bóng dáng của người kia, nhưng khi đến sau buổi chiều quay phim, Doãn Mạch liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

Trương Lăng Trúc cười hì hì đi tới đứng ở bên cạnh anh, cùng anh nhìn người đang quay phim phía xa, sờ sờ mũi,

"Tôi nói đồng chí vệ sĩ, tôi cùng anh không thù đi?"

Không có.

Doãn Mạch lạnh nhạt trả lời, ngay cả anh mắt cũng không dời một chút, anh đương nhiên biết ý trong lời nói của người này.

"Lời tuy như vậy, thế nhưng a," Trương Lăng Trúc tựa người lên tường phía sau, ôm cánh tay, mắt đẹp hơi híp,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!