Sự im lặng khó xử kết thúc bằng một tiếng hừ phát ra từ mũi của Diệp Chuyết Hàn.
Kỳ Lâm bối rối, đã thế còn đang ăn ké nên chột dạ, khí thế nhất thời yếu đi, chỉ tập trung vùi đầu vào uống cháo, mười phần thành tâm nói: "Cảm ơn anh, đã muộn thế này còn mang cháo đến cho tôi."
"Không có gì."
Diệp Chuyết Hàn vẫn không muốn rời khỏi chủ đề tranh vẽ. Hắn ngồi trên ghế làm việc của Kỳ Lâm, bắt chéo chân, "Tại sao lại vẽ rồng?
"Kỳ Lâm nghẹn họng, âm thầm nguyền rủa – nếu không phải đầu bếp nhà anh có tay nghề tuyệt vời, hầm cá mềm như bùn thì anh đã làm vị hôn phu của anh nghẹn chết! Nuốt xong miếng cháo, Kỳ Lâm tao nhã lau miệng:"Phòng làm việc của chúng tôi đang tập trung thiết kế một sản phẩm cho dự án tiếp theo. Lần trước đi theo con đường ngôi sao, lần này đổi ý tưởng, chuyển sang một con vật.
Rồng là một phương án.
"Lời nói uyển chuyển – dịch ra là, đây là vấn đề chuyên môn trong công việc của tôi, anh đừng hỏi nữa. Đôi giày da trên không khung của Diệp Chuyết Hàn đung đưa hai lần,"Tôi đang hỏi cậu, vì sao lại là rồng?"
Sự kiên nhẫn của Kỳ Lâm dần cạn kiệt, "Tôi là thiết kế chính của Xuất Tẩu, tôi có toàn quyền lựa chọn.
"Chúng ta đều là hậu duệ của rồng, tại sao lại không thể vẽ rồng? Diệp Chuyết Hàn gật đầu:"Tôi cũng có quyền được biết.
"Kỳ Lâm chậm nửa nhịp, bỗng nhiên ý thức được, Diệp Chuyết Hàn tựa như đang… cùng cậu trò chuyện về công việc. Xuất Tẩu đã gia nhập vào tập đoàn Nhạc Đình, Diệp Chuyết Hàn đương nhiên là ông chủ lớn nhất. Một cái phẩy tay cũng có thể khiến phòng làm việc này phá sản."Ầy…" Một tay Kỳ Lâm cầm thìa của Diệp gia, một tay cầm bát của Diệp gia, "Tôi muốn hỏi trước, anh đang đặt câu hỏi với tư cách là ông chủ của tôi, hay…
"Thân phận khác của người đàn ông này… Sau cùng, Kỳ Lâm vẫn không có thể nói nốt câu. Ngược lại, Diệp Chuyết Hàn rất rõ ràng,"Ông chủ của cậu.
"Kỳ Lâm thở ra một hơi, đang định nói chuyện tiếp. Diệp Chuyết Hàn lại nói:"Đồng thời cũng là người đàn ông của cậu.
"Kỳ Lâm phát hiện, khi nói chuyện với Diệp Chuyết Hàn, tốt nhất nên tránh lúc ăn cơm ra, nếu không sẽ có ngày cậu bị nghẹn chết. Nhưng bây giờ từ hôn không còn kịp nữa. Quá muộn rồi! Ảnh cưới đã chụp, nhẫn cưới cũng đã đeo, thông tin cũng đã được truyền đi. Từ hôn sẽ phải đánh đổi một cái giá quá đắt. Chân long thiên tử nổi giận, Xuất Tẩu như cá trong chậu, nhất định sẽ gặp xui xẻo."Diệp tổng…", Kỳ Lâm cảm thấy mình rất có tố chất, trong lòng mắng Diệp Chuyết Hàn nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự, "Anh có thể chờ tôi ăn nốt cháo không?"
Diệp Chuyết Hàn gật đầu, sau đó nói, "Đây có phải là một cách biểu thị uyển chuyển rằng, hi vọng tôi nên ngậm miệng?"
Kỳ Lâm dùng sức nuốt mạnh miếng cháo, giả cười nói, "Vậy anh có thể im lặng không?"
Sau ba giây, Diệp Chuyết Hàn xoay chiếc ghế một vòng, đáp: "Có thể."
Một bên uống cháo, một bên oán thầm, Kỳ Lâm không thể không thừa nhận, động tác xoay ghế vừa rồi của Diệp Chuyết Hàn rất gợi cảm, người bình thường không làm nổi, phải có ngoại hình giống thần tiên, giọng nói trầm thấp mới có hiệu quả cao như vậy.
Uống đến giọt cháo cuối cùng, Kỳ Lâm nghĩ, lúc im lặng thì Diệp Chuyết Hàn này đúng là rất hoàn mỹ.
Phòng nghỉ dưới lầu có máy pha cà phê của Cố Nhung mua. Lúc mua bảo là muốn xây dựng không gian trí thức, ưu nhã, phòng làm việc theo phong cách phương Tây, nhưng đại đa số người làm ở đây đều gọi Starbucks bên ngoài, hoặc là tự pha cà phê hòa tan, chả mấy ai đoái hoài đến máy pha cà phê.
Chỉ có mỗi Kỳ Lâm thỉnh thoảng dùng một chút.
Kỳ Lâm súc miệng rửa mặt, bưng hai ly cà phê nóng lên lầu, Diệp Chuyết Hàn đã đứng dậy khỏi ghế xoay, dựa vào bàn, hai tay khoanh lại trước ngực, một chân hơi khuỵu, tư thế rất thoải mái.
Ở địa bàn của tôi ra vẻ cái gì?
Tôi còn chưa được thoải mái như vậy bao giờ đâu!
Kỳ Lâm có chút không phục, đặt mạnh ly lên bàn, văng ra vài giọt cà phê, dính lên tây trang đắt giá của tổng tài.
Diệp Chuyết Hàn: "….."
Kỳ Lâm không nghĩ mình lại mạnh tay như vậy, nhanh chóng lấy khăn giấy, "Tôi lau giúp anh nhé?
"Đây chỉ là những lời khách sáo. Cậu là một thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, Diệp Chuyết Hàn cũng vậy, đa số đều sẽ giác ngộ một tư tưởng – không thể tùy tiện để người khác lau quần áo cho mình. Kỳ Lâm tin rằng mình sẽ bị cự tuyệt, nhưng Diệp Chuyết Hàn chỉ nhìn xuống từ trên cao, nhìn cậu giơ tay giữa không trung."Tích, tích, tích.
"Một giây, hai giây, ba giây. Ban đầu lúc trang trí phòng, Cố Nhung tinh tướng, ở mỗi gian phòng đều hoa hoa lệ lệ đặt một cái đồng hồ, cũng không biết đặt đồng hồ nhằm mục đích gì. Lúc này, kim giây của đồng hồ đang không ngừng vang lên, như thể đang cười nhạo Kỳ Lâm lúng túng. Cố Nhung! Anh đúng là một kẻ rỗi hơi! Diệp Chuyết Hàn nhướn mày:"Hửm?"
Tới rồi! Câu "hửm
"mang tính tiêu biểu của tổng tài tới rồi! Tay Kỳ Lâm như sắp đông cứng,"Anh…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!