Chương 50: Thổ hào tới rồi!

Chuyến bay bay thẳng tới thủ đô, khoang hạng nhất.

Kỳ Lâm ôm ipad, tập trung tinh thần sửa chữa bản vẽ.

Trước khi lên máy bay tổ mô hình gửi cho cậu một vài ý kiến sửa chữa. Cậu không nói hai lời, vừa có thông báo có thể sử dụng thiết bị điện tử liền lập tức lấy máy ra làm việc.

Diệp Chuyết Hàn ngồi bên cạnh, chốc lát nhìn Kỳ Lâm, chốc lát lại nhìn Tiểu Mỹ Long trên màn hình.

Kỳ Lâm làm việc quên mình, hoàn toàn xem nhẹ Diệp Chuyết Hàn, mãi cho đến khi sửa xong ổn ổn mới thở ra một hơi, quay mặt sang bên phải.

Bốn mắt nhìn nhau với Diệp Chuyết Hàn.

Gương mặt này của Diệp Chuyết Hàn, mặc dù đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nhưng Kỳ Lâm vẫn có cảm giác bị một tác động gì đó, nhất là những khi nhìn ở khoảng cách gần.

Ánh mắt trước đó vì làm việc mà vẫn còn sắc bén nghiêm túc, sau khi chớp mắt đã mềm xuống, cười nói: "Ca ca, anh đang nhìn gì vậy?"

Diệp Chuyết Hàn nói:

"Bận rộn sao? Tôi còn cho rằng khi lên máy bay em sẽ ngủ một lúc."

"Dù sao cũng phải làm, làm sớm cho xong." Kỳ Lâm nói, "Sửa xong càng sớm thì càng hoàn thiện được nhanh hơn."

Diệp Chuyết Hàn nhướn mày, "Tức là vẫn có khả năng tiếp tục phải sửa?"

Kỳ Lâm cười,

"Làm gì có sản phẩm nào sửa một hai lần là xong chứ? Mỗi lần cho ra mắt một mẫu thiết kế, đừng nói là sửa hơn trăm lần, sửa mấy chục lần là bình thường. Nhà thiết kế nào chịu không nổi thì không phải là một nhà thiết kế tốt."

Diệp Chuyết Hàn bất mãn, "Tôi đã bảo em bàn giao lại hết công việc đi rồi."

Kỳ Lâm cười nói: "Không được, em là giám đốc thiết kế, kể cả khi em không tự tay sửa thì vẫn phải xét duyệt thông qua. A…"

"Sao vậy?

"Diệp Chuyết Hàn hỏi. Kỳ Lâm nhún vai,"Hơi khát nước."

Diệp Chuyết Hàn lấy một ly nước chanh ướp lạnh đưa qua, Kỳ Lâm uống mấy ngụm, nói: "Tới đây, xem giúp em, bức vẽ này thế nào?"

Diệp Chuyết Hàn chưa kịp trả lời, Kỳ Lâm lại nói: "Thôi, em không nên hỏi anh."

"Vì sao?" Diệp Chuyết Hàn nói, "Vì tôi không xứng?"

Kỳ Lâm nhịn cười, rất muốn nói – Diệp tổng, fans của ngài rất nhiều, còn có cả "Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh".

"Chẳng phải em đang vẽ Tiểu Mỹ Long sao?"

Kỳ Lâm nói, "Tiểu Mỹ Long là anh. Em bảo anh trả lời là anh đẹp hay không đẹp không phải là đang làm khó anh à? Nhìn kiểu gì cũng thấy hơi khoe khoang."

Diệp Chuyết Hàn cười, "Tôi đẹp."

Kỳ Lâm làm bộ ghét bỏ nói: "Thần tiên ca ca không biết xấu hổ.

"Máy bay hạ cánh, một chiếc xe đắt tiền tới đón, trực tiếp đưa hai người về biệt thự của Diệp gia. Sau khi đi vào cổng biệt thự, xe còn chạy qua một khu rừng nhỏ yên tĩnh, cho đến khi nhìn thấy khối kiến trúc màu trắng, Kỳ Lâm cảm thán,"Diệp Long Long, anh có quá nhiều tiền rồi."

Diệp Chuyết Hàn: "….."

Quản gia lần đầu tiên nghe thấy cụm từ "Diệp Long Long", buồn cười nhưng cố nhịn.

"Tôi nói lại một lần nữa." Diệp Chuyết Hàn nhìn Kỳ Lâm, "Tôi không gọi là Diệp Long Long.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!