Chương 5: Không chịu được đâu

Kỳ Lâm cảm thấy thời tiết năm nay không bình thường, mùa xuân bị bỏ qua, trực tiếp chuyển sang mùa hè.

Điều hòa thổi ra hơi ấm dễ chịu, cậu chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng bằng lụa mua cách đây không lâu, mồ hôi ướt đẫm.

Cố Nhung thường nói, người làm nghệ thuật ai cũng thích dây đai. Quần có dây, áo có dây, chắc đến quần lót cũng có dây luôn mất.

Kỳ Lâm thề với trời, quần lót của cậu chủ yếu là loại tứ giác, rất ít tam giác. Cố Nhung cười ha hả, tỏ thái độ không tin. Kỳ Lâm còn tự rèn luyện mình, lên mạng đặt mua hẳn một bộ đồ ngủ cực kỳ gợi cảm, toàn bộ mặt trước rộng mở, không có cúc áo, chỉ dùng một cái dây đai buộc lại.

Sau khi hàng được đưa tới, Kỳ Lâm chỉ mặc thử một lần. Chất liệu rất tốt, nhưng trông quá buồn cười khi không thể mặc kín lại. Kỳ Lâm không quen với cảm giác này nên đã nhét nó thật sâu vào tủ quần áo, không bao giờ lấy ra nữa. Hôm nay đột nhiên đầu óc bị động kinh mới lấy ra mặc.

Nào ngờ thần tiên ca ca lại tới… Đậu xanh! Bị Diệp Chuyết Hàn nhìn thấy hết rồi!

Ngắt cuộc gọi với Kỳ Hãn, Kỳ Lâm hỏi: "Diệp tiên sinh, tại sao anh lại đến đây?"

Bên cạnh Diệp Chuyết Hàn là một cái vali nhỏ, đôi mắt anh ta chuyển hướng nhìn từ mặt Kỳ Lâm xuống thắt lưng cậu, nơi đó đang bị cây kẹo mút đã ăn một nửa dính vào.

Hai người giằng co một cách xấu hổ – mà có khi chỉ có mình Kỳ Lâm xấu hổ.

Lát sau, Diệp Chuyết Hàn đưa tay như muốn gỡ cây kẹo ra.

Kỳ Lâm đưa tay muốn chắn lại theo bản năng, nhưng không kịp giữ tay Diệp Chuyết Hàn, thay vào đó lại bị chạm vào dây lưng không được buộc chặt.

Bộ đồ ngủ này kiểu gợi cảm. Vải mềm như nước, và thắt lưng cứ như thế dễ dàng bị tuột ra.

"Hít…"

Vải ma sát tạo ra một tiếng cực nhẹ, đai lưng bung lụa, hai bên vạt áo ngủ mở ra.

Giống như một người đang kéo bức rèm, thân thể Kỳ Lâm chính là cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Diệp Chuyết Hàn không nhúc nhích. Sau khoảnh khắc khiếp sợ ngắn ngủi, Kỳ Lâm nhanh chóng kéo áo ngủ lại, ôm chặt lấy chính mình.

Cậu thấy Diệp Chuyết Hàn hơi nhướn mày.

Cảm giác thẹn thùng bốc lên như một ngọn lửa, kèm theo đó là phẫn nộ, Kỳ Lâm lui một bước, ngữ khí không còn sự khách khí, "Sao anh lại tới đây?"

Diệp Chuyết Hàn lại nói: "Thần tiên ca ca?"

Kỳ Lâm: "!!!!"

Sao cậu lại có thể phun ra bốn chữ này trước mặt Diệp Chuyết Hàn chứ?

Diệp Chuyết Hàn cười: "Đây là biệt danh cậu đặt cho tôi sao?"

Không, biệt danh tôi đặt cho anh là "rồng phun lửa".

Kỳ Lâm nhịn xuống, không nói ra. Một tay giữ áo ngủ, một tay chắn ngang, thể hiện rõ thái độ chặn đường.

Mặc dù hai người đã thỏa thuận xong bước đầu chuyện kết hôn nhưng đăng ký kết hôn chưa có, Diệp Chuyết Hàn lấy lý do gì tới nhà cậu ở?

"Không cho tôi vào?" Diệp Chuyết Hàn cất giọng trầm thấp, mắt nhíu lại.

"Chồng sắp cưới" đang lườm tôi!!

Kỳ Lâm cố gắng hỏi một cách lịch sự: "Anh đang làm cái gì ở đây thế?"

Diệp Chuyết Hàn nói: "Tôi về nhà mình."

Kỳ Lâm nói: "Vậy thì? Anh đang đi nhầm cửa à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!