"Đây là…" Kỳ Lâm chậm chạp đứng lên, trong mắt lóe sáng, lẩm bẩm nói: "…là mình sao?"
Đèn trong thư phòng chỉ mở một ít, ánh sáng mờ mờ, Kỳ Lâm lấy lại phản ứng, lập tức mở toàn bộ đèn lên.
Ánh sáng chiếu đến chói mắt, sự cũ kĩ của giấy vẽ và sự trẻ trung của người trong tranh không còn bị che giấu, tạo ra một sự tương phản sắc nét.
Kỳ Lâm quay trở lại bàn làm việc, nhìn chằm chằm bức tranh vẽ mình khi còn trẻ kia.
Không thể nghi ngờ, đây chính là cậu, so với hiện tại thiếu vài phần thành thục, thêm vài phần ngây ngô. Từ tư thế có thể đoán ra, cậu đang nhìn người vẽ, người vẽ đang vẽ một người thật.
Nhưng cậu hoàn toàn không nhớ nổi, mình đã từng làm mẫu vẽ cho người khác lúc nào – lại còn là người mẫu khỏa thân.
Tài nghệ của người vẽ không tốt lắm, thậm chí có thể dùng "nghiệp dư" để hình dung, nói giống tám phần hơi nhiều, chắc chỉ giống được sáu, bảy phần.
Nhưng Kỳ Lâm tin rằng, người được vẽ nhất định là mình.
Rèm cửa bị gió thổi bay lên, cậu quay đầu nhìn vào ô cửa kính, thấy dáng vẻ của chính mình.
Tâm trí cậu trống rỗng, tim đập dồn dập từng nhịp. Cậu rũ mắt nhìn xuống, có một góc giấy nhìn giống như bị cháy xém.
Lòng bàn tay vuốt ve giấy vẽ, thực sự rất cũ, đưa lại gần có thể ngửi thấy mùi đặc trưng của những món đồ cũ.
Kỳ Lâm nhắm mắt, nhớ lại khoảng thời gian mình học cấp ba, muốn tìm dấu vết tồn tại của Diệp Chuyết Hàn.
Kỳ gia là một gia đình bình thường.
Kỳ Văn Củ và Thôi Y làm việc trong một công ty dược phẩm và thiết bị y tế. Hai người họ kết hôn rất muộn, lúc sinh Kỳ Lâm, Thôi Y đã 38 tuổi.
Lớn lên trong cảnh cơm áo vô lo, bên trên còn có một anh trai hết mực chiều chuộng, Kỳ Lâm gần như không có chuyện gì phải lo lắng.
Điều không ngờ chính là, Kỳ Hãn quá ưu tú. Vừa bước sang học năm cuối, bởi vì một sản phẩm lập trình mà được một trường ở Anh quốc nhìn trúng, xuất ngoại du học.
Thành tích của Kỳ Lâm cũng không tồi, nhưng không thể so được với Kỳ Hãn.
Cũng may Kỳ Văn Củ và Thôi Y hiểu, chưa bao giờ đề cập đến "con nhà người ta" với cậu, cũng chưa từng so sánh cậu với Kỳ Hãn, cậu có sở thích gì người trong nhà đều hết mực ủng hộ.
Từ nhỏ cho đến cấp ba, Kỳ Lâm đã học qua khiêu vũ cổ điển, dance street, chơi bass, ngâm thơ, chơi dương cầm, thư pháp, làm gốm, từng cái từng cái, học được một thời gian rồi lại thôi.
Tóm lại là học cho biết chứ không giỏi cái nào.
Khi Kỳ Hãn xuất ngoại, Kỳ Lâm mười lăm tuổi, chuẩn bị lên cấp ba, là tiền đạo trong đội bóng đá của trường, có một người bạn thân là thủ môn của đội.
Kỳ Lâm và cậu bạn thân quen nhau từ đầu cấp hai, ở cùng một đội bóng, lên cấp ba vẫn thế.
Nhưng mà năm đó thi lên cấp ba, anh em tốt của cậu nhờ có sở trường hội họa đặc biệt mà được cộng thêm 20 điểm, vào thẳng lớp trọng điểm của trường.
Kỳ Lâm kinh ngạc rớt cằm.
"Không ngờ đúng không?" Bộ dáng khoe khoang thúi hoắc của tên anh em tốt kia, cho tới giờ Kỳ Lâm vẫn còn nhớ rõ, "Ngoại trừ đá bóng, tao còn học vẽ tranh. Tao là học sinh có năng khiếu nghệ thuật đó."
Đá bóng làm ảnh hưởng thời gian học tập, đá bóng cũng không thể được cộng thêm điểm. Không thi được vào lớp trọng điểm, Kỳ Lâm rút kinh nghiệm xương máu, quyết định đi học vẽ tranh.
Thôi Y đã quen với cảnh con trai muốn học cái này cái kia, lập tức làm cho Kỳ Lâm một tờ đơn đăng ký, đưa cậu tự đi báo danh.
Kỳ Lâm hân hoan đi khắp nơi tìm lớp học vẽ.
Kỳ Văn Củ và Thôi Y để cậu tự do trưởng thành, một phần là do công việc quá bận, một phần là muốn bồi dưỡng năng lực độc lập cho cậu. Cậu và Kỳ Hãn đều lớn lên theo cách như vậy.
Qua nửa học kỳ Kỳ Lâm mới tìm thấy một lớp học đáng tin cậy. Nghe nói thầy dạy vẽ đến từ Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành, rất có tiếng tăm, học phí cũng không thấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!