Phòng làm việc Xuất Tẩu –
Một đám người ngơ ngác há hốc miệng nhìn Diệp Chuyết Hàn, sau khi lấy lại phản ứng lập tức hô lớn:
"Lão đại đâu? Mau đi nói cho lão đại! Diệp Diệp Diệp tổng tới!"
Một đám người khác tụ tập ở phòng trà nước, Hoàng Vũ đã đỡ Kỳ Lâm bị ngã nhưng chưa mất ý thức dậy, lòng như lửa đốt, đang chuẩn bị ấn huyệt nhân trung.
Kỳ Lâm: "….."
Hoàng Vũ: "Lão đại!"
Kỳ Lâm hữu khí vô lực hất móng vuốt của cậu ta ra, "Cầu xin thương xót, tôi chưa ngất, cậu muốn làm tôi ngất hẳn à?"
Cố Nhung ở cách vách, lúc nghe tin đã bay tới, "Tốt quá tốt quá! Vẫn nói chuyện được!"
Kỳ Lâm: "…..
"Toàn bộ tầng một loạn thành một nồi cháo, Diệp Chuyết Hàn nghe Kỳ Lâm bị ngã ở phòng trà nước, sắc mặt lạnh cực điểm, lập tức bước nhanh hơn, gần như là muốn chạy vọt vào góc phòng trà. Hoàng Vũ muốn đỡ Kỳ Lâm đưa đi bệnh viện, nhìn thấy đại tổng tài ở cửa, sợ tới mức suýt chút nữa ngã ngửa. Kỳ Lâm khó chịu đến mức mắt không mở ra nổi, nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn còn tưởng mình bị hoa mắt. Lịch sử trò chuyện trên wechat dừng lại ở tin nhắn của Diệp Chuyết Hàn gửi tới, là"Tiểu Mỹ Long tới bắt ngươi. jpg. Giống nhưdưa ngốc
", đây không phải là meme, chỉ là dòng chữ Diệp Chuyết Hàn đánh ra. Cậu chưa kịp hỏi lại thì đã bị ngã, không ngờ Diệp Chuyết Hàn không gửi chơi. Tiểu Mỹ Long thực sự đã tới. Kỳ Lâm rất mạnh mẽ, đến Cố Nhung cũng phải nể phục vài phần, mà tình hình lúc này làm cậu cảm thấy mất mặt, miễn cường cười, cậy mạnh nói:"Không sao không sao, chỉ là chân hơi mềm một chút."
Hoàng Vũ nghĩ thầm, chân tôi mới mềm chứ?
Diệp tổng quá dọa người a!
Diệp Chuyết Hàn đẩy mọi người ra, đi đến trước mặt Kỳ Lâm.
Lúc Diệp Chuyết Hàn bước qua ánh nắng hắt vào từ cửa sổ, áo sơ mi như mang theo ánh hào quang.
Kỳ Lâm nuốt nước bọt.
Là do trí tưởng tượng của nhà thiết kế rất phong phú, nếu không tại sao trong đầu Kỳ Lâm lại hiện ra một bức tranh vẽ Diệp Chuyết Hàn đang vươn tay về phía cậu.
Cố Nhung, Hoàng Vũ, và mọi người xung quanh: chúng ta có cần lo nữa không?
Hai tay Diệp Chuyết Hàn hữu lực, nhận lấy Kỳ Lâm từ bên cạnh Hoàng Vũ, trong nháy mắt làn da tiếp xúc, hắn nhíu mày.
Ngay sau đó, ở phòng trà nước, tất cả mọi người nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn cúi đầu, trực tiếp chạm trán hắn vào trán lão đại của bọn họ, "Cậu phát sốt rồi.
"Kỳ Lâm há hốc miệng, cậu cảm thấy so với phát sốt thì thân thể của cậu đang nóng lên vì xấu hổ hơn. Trước mặt bao nhiêu người, cậu bị Diệp Chuyết Hàn bế ngang lên."Tôi có thể tự đi!
"Kỳ Lâm nói. Diệp Chuyết Hàn dứt khoát,"Cậu không thể!"
"Tôi có thể."
"Cậu không thể.
"Trong lúc tranh chấp, Diệp Chuyết Hàn đã ôm người ra khỏi phòng trà nước. Cố Nhung:"….."
Hoàng Vũ: "…..
"Tầng một yên tĩnh trở lại. Tuy cơ thể đang phát sốt, không còn cả sức cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn, nhưng tâm trí vẫn đặt ở công việc, nghiêng đầu hô về phía phòng trà nước,"Cố Nhung, trông chừng giúp tôi hai tổ thiết kế, hôm nay cần phải có kết quả, Hoàng Vũ, đừng lười biếng…"
Hoàng Vũ chọc Cố Nhung: "Anh ấy đang nói gì vậy?"
Cố Nhung lắc đầu, "Giọng quá nhỏ, tôi nghe không rõ.
"Giọng Kỳ Lâm thực sự hơi nhỏ, tuy cậu đã cố gắng hết sức nhưng người đang bệnh, âm thanh không đi được xa. Huống chi Diệp Chuyết Hàn còn bước quá nhanh, bước chân quá dài, phong thái như muốn cuốn cậu đi. Lúc ngồi vào trong xe, Kỳ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Chuyết Hàn, nghĩ – anh đi nhanh như vậy, không sợ rơi mất"trứng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!