Để làm bánh sữa cho Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm không thể không mượn phòng bếp so ra còn rộng hơn cả phòng khách và phòng ngủ chính.
"Cậu không cần phải nói "mượn"."
Diệp Chuyết Hàn nhàn nhã bưng một ly cẩu kỉ* nóng, "Nếu cậu đã dọn tới đây, tất cả đồ trong bếp đều là của cậu.
"(*cẩu kỉ: Tên một loài cây nhỏ, lá non có vị hơi đắng, dùng làm rau ăn được, rễ dùng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt, vỏ rễ cũng làm vị thuốc, gọi là Địa cốt bì) Tay trộn bột mì của Kỳ Lâm run lên, ngẩng đầu liếc Diệp Chuyết Hàn. Cmn lời này nghe sao cứ kì lạ kiểu gì ấy? Phòng bếp là của tôi? Tôi tới đây làm đầu bếp của anh à!? Diệp Chuyết Hàn uống xong ly cẩu kỉ, đặt sang một bên, bước tới,"Cậu đang nói thầm cái gì?"
"Tôi nói thầm?" Kỳ Lâm lấy trong tủ lạnh ra một bình sữa bò lớn, "Ảo giác của anh đó. Lui ra phía sau lui ra phía sau, bổn đầu bếp Michelin đang làm việc."
Diệp Chuyết Hàn bị khuỷu tay Kỳ Lâm đẩy một cái, lui một bước.
"Ha, nghe lời vậy?
"Lúc Kỳ Lâm rời giường rất mệt, nhưng hiện tại thần kinh đã phấn chấn lên, bắt đầu tìm cách tấn công. Diệp Chuyết Hàn lui, cậu tiến. Diệp Chuyết Hàn bối rối, cậu vui vẻ."Kêu anh lui anh liền lui, ngày thường sao không thấy ngoan như vậy?" Kỳ Lâm đảo bột mì,
"Liệu có phải dậy sớm quá nên đầu óc thiếu minh mẫn không? Diệp tổng, đây gọi là gì nhỉ?"
Diệp Chuyết Hàn thế mà lại tiếp lời, nghiêm túc hỏi: "Gọi là gì?"
Kỳ Lâm: "Việc nên làm."
Diệp Chuyết Hàn: "….."
"Đừng tới gần đây!" Tay Kỳ Lâm vung lên, dính đầy bột mì và sữa bò, "Áo sơ mi này của anh rất đắt nhỉ? Nếu anh đến gần thêm một chút nữa, chỉ 1cm thôi, nhỡ đâu bổn đầu bếp không khống chế được, gửi một chưởng sang thì làm sao bây giờ?"
Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh nói: "Vậy thay cái khác."
Kỳ Lâm: "….."
Diệp Chuyết Hàn: "Có vấn đề gì không?"
Thái dương Kỳ Lâm co giật, bưng bát inox dịch sang bên phải, tránh xa Diệp Chuyết Hàn, "Có tiền cũng không thể muốn làm gì thì làm nha, tốt xấu gì cũng là một cái áo sơ mi đó.
"Diệp Chuyết Hàn không bước theo, nhưng cũng không rời đi, đứng như cậy cột chọc trời giữa phòng bếp. Mặc cho Kỳ Lâm trái phải bận rộn, hắn cứ đứng lù lù bất động như vậy. Đứng chờ ăn bánh. Sau khi trộn bột xong, Kỳ Lâm quay đầu lại nhìn Diệp Chuyết Hàn,"Chảo ở đâu?
"Diệp Chuyết Hàn khiêm tốn hất cằm về phía một cánh cửa trượt. Kỳ Lâm tròn mắt. Tục ngữ nói quân tử xa nhà bếp, không ngờ Diệp Chuyết Hàn vẫn biết nồi niêu xoong chảo để ở đâu. Kỳ Lâm mở ngăn tủ ra, lúc tìm chảo cậu đã phát hiện một chiếc nồi hầm đặc biệt tinh xảo. Bởi vì có đại ca"nghiện nấu ăn
", phòng bếp của Xuất Tẩu có đầy đủ các thể loại đồ dùng làm bếp. Có lần Kỳ Lâm tìm tới vị đại ca đó để nói chuyện công việc, nói một lúc sau không hiểu sao đã bị đưa đến phòng bếp, bị ép phải nhận biết các loại đồ dùng trong bếp, tác dụng như thế nào. Ví dụ như loại nồi hầm này, chuyên dùng để nấu cháo. Kỳ Lâm thuận miệng hỏi:"Đầu bếp nữ nhà anh có bao giờ nấu cháo dinh dưỡng cho anh không?"
Diệp Chuyết Hàn: "Cháo dinh dưỡng?"
"Anh không biết anh vừa uống nước cẩu kỉ à?" Kỳ Lâm cười, "Sắp 30 tuổi, nghiện dưỡng sinh, thích uống cẩu kỉ và cháo dinh dưỡng."
Một lát sau Diệp Chuyết Hàn đáp: "Không có ai tới nấu cháo cả. Hôm qua tôi nói rồi, nhà này chỉ có một người ở, định kỳ có người tới quét dọn."
Kỳ Lâm đã bắt đầu rán bánh, bật lửa trung bình, mùi thơm sữa bò lập tức tỏa ra, tràn ngập cả phòng bếp.
"Cho nên cái nồi nấu cháo kia là tự anh dùng?
"Kỳ Lâm nói. Diệp Chuyết Hàn không nghe rõ,"Gì cơ?"
Chỉ là đang nói chuyện tào lao, Kỳ Lâm lười nói lại lần hai, "Không có gì. Thôi xong, quên lấy đĩa rồi, giúp tôi…
"Vừa dứt lời, một cái đĩa sứ trắng xuất hiện ở bên cạnh. Kỳ Lâm sửng sốt, không nhận lấy ngay."Cẩn thận cháy bánh.
"Diệp Chuyết Hàn nhắc nhở. Kỳ Lâm nhấc chảo lên, hất một cái, thể hiện kỹ năng của mình. Chiếc bánh xoay tròn trong không trung rồi lại nằm im xuống chảo. Làm xong động tác này, Kỳ Lâm mới bỏ bánh sữa sang đĩa Diệp Chuyết Hàn đang cầm, tiện thể nhướn lông mày với hắn. Mặt trời đã lên cao, ánh mắt vàng rực rỡ tụ vào mắt cậu, biến con ngươi thành màu hổ phách sáng trong. Diệp Chuyết Hàn không mang đĩa đi."Sao rồi? Xem ngây người luôn hả?" Kỳ Lâm đắc ý nói, "Chồng anh rất ngưu bức*nhỉ? Có muốn quỳ rạp xuống chân hầu hạ chồng không?
"(*ngưu bức: rất mạnh mẽ, lợi hại) Sống chung với Diệp Chuyết Hàn trong thời gian dài, Kỳ Lâm đã học được cách tự xưng là chồng. Tuy rằng lần đầu tiên nói ra rất gượng, thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình, nhưng về sau lại thấy thích. Diệp Chuyết Hàn:"….."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!