Ba rương hành lý đang đặt ở phòng khách. Trên mặt Diệp Chuyết Hàn thoáng qua sự quẫn bách như tuyết mỏng, Kỳ Lâm chớp mắt, người này đã khôi phục lại phong thái thong dong.
Lớp tuyết mỏng kia tan không còn một mảnh.
"Tôi đặt ảnh cưới của mình trong nhà tôi." Diệp Chuyết Hàn đi tới quầy bar, cầm lấy khung ảnh, liếc mắt nhìn, tư thế mười phần ưu nhã, "Có vấn đề gì không?"
Kỳ Lâm: "….."
Hình như là không có vấn đề gì.
Nhưng anh vì sao lại nói dối tôi?
Ảnh cưới của anh chẳng lẽ không phải ảnh cưới của tôi?
Tôi, con mẹ nó, còn ngồi trên đùi anh đó!
Ngày đó ở khuôn viên mới của đại học Nhạc Thành, bọn họ chụp ảnh cả ngày, thay qua mấy bộ quần áo, ảnh chụp nhiều vô số, nhưng Diệp Chuyết Hàn lại cố tình chọn tấm ảnh ngồi trên đùi đặt ở quầy bar!
Ông trời ơi!
Quầy bar gần cửa lớn như vậy, bất kể là ai, chỉ cần vừa bước chân vào nhà là có thể nhìn thấy.
Diệp Chuyết Hàn thực sự rất cẩu a!
Thấy Kỳ Lâm không nói lời nào, Diệp Chuyết Hàn hừ nhẹ, "Có vấn đề gì không?
"Kỳ Lâm hít sâu, trừng mắt với Diệp Chuyết Hàn. Trong lòng suy bụng ta ra bụng người. Nếu cậu trốn Diệp Chuyết Hàn, trộm trang trí ảnh cưới ở nhà mình bị hắn phát hiện, cậu đã sớm xấu hổ đến bay lên trời luôn rồi, làm sao được như Diệp Chuyết Hàn, vẫn thong dong nhàn nhã như vậy? Bảo sao Diệp Chuyết Hàn là đại tổng tài, còn cậu chỉ là một ông chủ nhỏ. Đại tổng tài có thể dùng sự kiêu ngạo che đậy xấu hổ, thậm chí còn phản công lại! Nhưng Kỳ Lâm nhất quyết không chịu thua,"Tôi nghi ngờ nội tâm của anh đang mất bình tĩnh."
Diệp Chuyết Hàn nhướn mày, "Cậu sai rồi. Tôi rất bình tĩnh."
"Anh mất bình tĩnh."
"Tôi rất bình tĩnh."
"Anh mất."
"Tôi rất.
"Khóe môi Kỳ Lâm giật giật. Lại là cái loại đối thoại"vô hạn lưu
"này! Lúc cậu và Diệp Chuyết Hàn gặp nhau lần đầu tiên, hắn đã giáo huấn cậu một bài"chúng ta rất thích hợp
". Xem ra đây là bản chất của con người này. Diệp Chuyết Hàn dựa vào quầy bar, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khung ảnh,"Sao cậu lại nhìn ra tôi đang mất bình tĩnh?
"Kỳ Lâm bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác thất bại toàn tập. Không phải cậu luống cuống khi lâm trận, mà là dọn dẹp cả một ngày, cả người đều mệt mỏi. Đánh giặc cần sĩ khí, hiện tại cậu là người kiệt sức, ngựa hết hơi, muốn thắng Diệp Chuyết Hàn rất khó, ngày sau tái chiến, nói không chừng có thể làm Diệp Chuyết Hàn bỏ của chạy lấy người."Ngài quá bình tĩnh, quả thật có thể so sánh với thái bình công chúa." Kỳ Lâm ôm quyền, "Xin hỏi công chúa, đêm nay tiểu nhân ngủ ở đâu?"
Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, "Công chúa?"
Kỳ Lâm lười dỗ.
Thỉnh thoảng cậu cảm thấy áy náy vì vui đùa quá mức, lo lắng sẽ mạo phạm đến Diệp Chuyết Hàn. Nhưng ở chung lâu, da mặt dày lên rồi, đã thăm dò được tính cách của Diệp Chuyết Hàn, giờ chả buồn áy náy nữa, ngược lại còn cố gắng chọc tức Diệp Chuyết Hàn, nhìn Diệp Chuyết Hàn khó chịu cũng là một loại thú vui cực phẩm.
Ai bảo Diệp Chuyết Hàn thích làm gì thì làm, cái danh đệ nhất ghẹo người đâu phải hư danh đâu!
"Gọi công chúa không dễ nghe, đừng gọi tôi như vậy nữa.
"Đưa Kỳ Lâm lên lầu, dừng ở một gian phòng ngủ cho khách, Diệp Chuyết Hàn nói. Kỳ Lâm suýt nữa đập tay vào lưng hắn,"Vậy cái gì dễ nghe?"
Diệp Chuyết Hàn tỏ vẻ đứng đắn nói: "Ông xã dễ nghe hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!