Kỳ Lâm nhìn sâu vào mắt Diệp Chuyết Hàn, lặng im không nói gì.
Nhưng nội tâm đang không ngừng bla bla phát tiết.
Diệp Chuyết Hàn hỏi cậu nghĩ kỹ chưa, nhưng trong tình cảnh này, cái gì cũng chưa nghĩ, hiện tại còn có sự lựa chọn nào khác sao?
Nếu cậu vẫn là một con cẩu độc thân, nhà bếp và phòng tắm đang sửa vẫn có thể chấp nhận ở tạm được, hoặc là có thể dành phần lớn thời gian ở phòng làm việc.
Nói chung là chỉ cần có một chỗ ngủ là được.
Nhưng hiện tại…
Cậu là người đã có gia đình.
Chuyện này thực sự buồn cười. Kỳ Lâm im lặng nghĩ, gia đình người ta nhỡ có chuyện gì thì người bị liên lụy đều là những đứa trẻ, một người bố đơn thân mang theo con mình vất vả kiếm sống, còn nhà cậu thì ngược lại, cậu làm liên lụy chồng mình.
Chồng làm việc liên tục trong mấy tiếng, mệt đến thở dốc, đổ mồ hôi ướt hết ngực và lưng áo sơ mi, không biết có phải vì mồ hôi chảy xuống hốc mắt, làm ướt lông mi hay không mà nhìn ánh mắt người kia càng thêm thâm thúy.
Nhìn nhau hồi lâu, Kỳ Lâm cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Chưa kể, dáng vẻ hiện tại của Diệp Chuyết Hàn so với ngày thường càng thêm bắt mắt. Hai người bọn họ đang giống như những cặp phu phu bình thường khác, làm việc bận rộn một ngày, tối về ngồi xuống nói chuyện với nhau về củi gạo mắm muối.
Kỳ Lâm thả lỏng tay, theo thói quen vỗ vỗ đùi.
Sau đó cậu nhìn thấy tầm mắt của Diệp Chuyết Hàn từ mặt cậu chuyển xuống chân cậu.
Cậu không quên tình huống xấu hổ lần trước, vội chặn nói: "Tôi tùy tiện vỗ một chút, không có ý bảo anh ngồi lên đùi!
"Diệp Chuyết Hàn chống tay phải lên má, mắt híp lại một nửa, khóe môi như đang cong lên. Kỳ Lâm:"….."
Nam hồ ly câu dẫn người, chính là bộ dạng này đi?
"Cậu không định sống ở chỗ đang sửa chữa này chứ?
"Diệp Chuyết Hàn nói. Kỳ Lâm:"Anh đổi tư thế trước đã."
Diệp Chuyết Hàn: "Hửm?"
Kỳ Lâm: "Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi lo lắng.
"Không chỉ có lo lắng, còn có xao động, anh trai anh hiểu không? Diệp Chuyết Hàn cười,"Lần trước tôi để Hình Tiêu tới tìm cậu, cậu nói tạm thời không nghĩ tới chuyện chuyển nhà. Vậy hôm nay thì sao?
Năm cái biệt thự, cậu chọn cái nào?
"Mí mắt Kỳ Lâm giật giật, có cảm giác Diệp Chuyết Hàn đang đào cho cậu một cái hố. Tay phải kéo kéo cổ áo sơ mi, mồ hôi theo đường gân cổ chảy xuống. Yết hầu Kỳ Lâm khẩn trương lên. Người đàn ông này, bây giờ lại còn tỏa ra sợ gợi cảm đáng chết!"Nhanh quyết định đi." Diệp Chuyết Hàn giục, bộ dạng không thoải mái, "Tôi muốn tắm rửa.
"Lương tâm thúc đẩy, Kỳ Lâm lập tức đứng lên, tìm cho Diệp Chuyết Hàn một cái khăn lông thấm nước ấm. Vừa rồi cậu chỉ lo rửa mặt mình, quên mất Diệp Chuyết Hàn cũng làm việc vất vả, mặt cũng chưa được rửa qua. Diệp Chuyết Hàn nhận khăn lông, không nhanh không chậm chạm khăn lên mặt. Là chạm, không phải lau."Lần trước đêm anh không về ngủ, anh ngủ ở đâu?" Kỳ Lâm nhìn mà không chịu được, thấy Diệp Chuyết Hàn lau mồ hôi kiểu vậy giống như mèo đang cào, hận không thể giật khăn lông lại lau hộ hai ba cái cho xong.
"Hả?" Diệp Chuyết Hàn dừng lại, "Đêm không về ngủ? Chúng ta đâu phải đang sống chung ở kí túc xá nam?"
Kỳ Lâm chỉ là tùy tiện nói, không nghĩ Diệp Chuyết Hàn lại bắt bẻ như vậy, "Là buổi tối lần trước anh không về nhà!"
"Ở Thần Trang. Lần trước tôi đã nói với cậu rồi." Diệp Chuyết Hàn hỏi, "Cậu có muốn ở đó không?"
"Thần Trang?
"Kỳ Lâm nhướn mày. Văn kiện lúc trước Hình Tiêu đưa cho cậu, năm căn biệt thự ở năm khu nào cậu nhớ rõ, trong đó tuyệt đối không có Thần Trang. Thần Trang là khu ở phía nam. Có lần trong tiệc sinh nhật Hoàng Vũ đã ước, nói tương lai nếu phát tài sẽ mua một căn biệt thự ở Thần Trang, trồng rau nuôi gà. Cố Nhung lập tức dội cho Hoàng Vũ một chậu nước lạnh,"Cậu cho rằng Thần Trang là nơi nào hả? Chỗ đó không phải chỉ cần có tiền là mua được đâu."
Lời nói nằm trong miệng nửa ngày, Kỳ Lâm không thể hình dung bản thân rốt cuộc đang nghĩ như thế nào, bật thốt ra: "Tôi muốn sống ở Thần Trang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!