Nhà số 3 tầng 17 Hiểu Phong Uyển, một đám đông tụ tập ở hành lang.
Cửa thang máy mở ra, Kỳ Lâm còn chưa bước ra đã nghe thấy có tiếng người kêu: "Tới rồi. Tới rồi."
Kỳ Lâm có cảm giác câu tiếp theo sẽ là: Cậu ta mang chìa khóa tới rồi!
Diện mạo và tính cách của quản lý Lương rất trái ngược nhau. Rõ ràng lão là một người tốt bụng, nhiệt tình lại có khuôn mặt hơi gian manh. Nếu không phải đã biết ông ta đang đợi mình, Kỳ Lâm nhất định sẽ cảm thấy nhà mình đang có ăn trộm, mà lão Lương là đồng phạm đứng bên ngoài canh chừng.
Diệp Chuyết Hàn cũng từ thang máy theo ra.
Thật ra việc vỡ ống nước tầng trên là chuyện nhỏ, căn bản không cần tổng tài nhúng tay. Nhưng thần tiên ca ca là nhân vật trước giờ sống trên trời, chỉ sợ chưa từng được nhìn thấy cảnh vỡ ống nước ở nhà thường dân.
Nửa giờ trước, lúc Kỳ Lâm nói "tầng trên có lũ lụt, ngập hết nhà chúng ta rồi
", vị tổng tài này tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó cười phá lên. Đây là việc buồn cười sao? Chuyện liên quan đến mình mà vẫn cười được sao? Kỳ Lâm trừng mắt với Diệp Chuyết Hàn, định mắng Diệp Chuyết Hàn một câu nhưng bình tĩnh nghĩ lại, vỡ ống nước cũng không phải lỗi của Diệp Chuyết Hàn. Chỉ là vài tình huống sẽ gặp trong cuộc sống mà thôi. Kỳ Lâm không thể giải thích vì sao bản thân lại muốn vẽ người này, vẽ các bộ phận gợi cảm của hắn, haiz, cậu nhanh chóng thu dọn đồ rời đi. Diệp Chuyết Hàn lại nói:"Tôi đi cùng cậu.
"Kỳ Lâm xua tay. Không cần thiết, thật không cần thiết. Nhưng trong lúc cậu xua tay, Diệp Chuyết Hàn đã bấm thang máy đi xuống."Anh có biết tôi về làm gì không?" Thang máy đi xuống, cảm xúc của Kỳ Lâm lại tăng vọt, "Nhà của chúng ta bị ngập, phòng tắm và nhà bếp hẳn là tiêu rồi, tôi phải về quét dọn."
Diệp Chuyết Hàn khẽ nâng cằm, bộ dáng kiêu ngạo, "Nhà của chúng ta bị ngập, tôi không nên đi xem sao?
"Tính khí trẻ con của Kỳ Lâm nổi lên. Từ lúc đầu, cậu nói với Diệp Chuyết Hàn"nhà của chúng ta."
Cũng đúng, căn nhà đã không còn mang họ Kỳ, Diệp Chuyết Hàn là bạn đời hợp pháp, trong nhà bị ngập, Diệp Chuyết Hàn đương nhiên nên đi xem.
Nhưng cậu lại cảm thấy Diệp Chuyết Hàn đi không thích hợp lắm.
Thử nghĩ xem, trong nhà ngập nước, đồ dùng nói không chừng đều bị hỏng, chưa kể nước còn rất bẩn. Diệp Chuyết Hàn là thần tiên sống trong nhung lụa, một thân trang phục cao cấp, đi làm gì?
Muốn biến thành Tiểu Mỹ Long đang bơi?
Vốn dĩ đang rất lo lắng, nhưng Kỳ Lâm lại bị tưởng tượng của chính mình chọc cười, biểu cảm bất giác thả lỏng.
Sau khi thả lỏng, quay đầu, thấy Diệp Chuyết Hàn đã ngồi ở ghế phó lái.
Kỳ Lâm: "….."
Coi như là đưa thần tiên ca ca đi trải nghiệm cuộc sống, quan sát dân tình đi.
"Tiểu Kỳ, vị này là Long tiên sinh, sống ở trên tầng nhà cậu, 18-2." Lão Lương nói, "Ống nước nhà ông ấy bị vỡ.
"Kỳ Lâm tìm chìa khóa mở cửa, thấy Long tiên sinh đang lúng túng nhìn cậu. Long tiên sinh khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo bình thường, vội vã xin lỗi:"Tôi không ở nhà, lúc trở về mới phát hiện. Thật xin lỗi. Nếu đồ đạc trong nhà cậu bị hỏng, chỗ nào cần sửa tôi sẽ bồi thường.
Nếu cậu tạm chuyển ra khách sạn ở, tiền thuê phòng tôi cũng sẽ phụ trách.
"Mọi người đều nói hiện tại xã hội tiến bộ, quan hệ giữa người và người lại đi lùi. Sống mười năm trời có khi không biết hàng xóm họ gì. Nhưng Long tiên sinh này dùng hành động chứng minh, hàng xóm vẫn rất dễ thân thiết, tình cảm đồng hương vẫn tồn tại. Kỳ Lâm không muốn nhận hết sự nhiệt tình này, cũng không có ý để đối phương gánh chịu toàn bộ tổn thất,"Trước tiên nhìn xem bên trong thế nào đã rồi tính sau."
Cửa mở ra, trong nhà lộn xộn, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, một "con thuyền nhỏ
"chậm rãi phiêu đãng. Trong đầu Kỳ Lâm vang lên một bài hát. Chúng ta hãy đu đưa mái chèo ~ Thuyền nhỏ đang cuộn sóng ~ Đó là giày da của Diệp Chuyết Hàn! Sống ở nơi này toàn là người bình thường, Long tiên sinh chỉ biết đó là một chiếc giày da nam, tuyệt không biết chiếc giày kia trị giá bao nhiêu."Tiểu Kỳ, thật sự xin lỗi, khiến nhà cậu thành ra thế này. Cậu cứ tính xem hỏng bao nhiêu đồ, tổn thất bao nhiêu."
Khi nói lời này, Long tiên sinh ưỡn ngực, một thân chính khí.
Tâm tình Kỳ Lâm phức tạp, nhìn Long tiên sinh, rồi lại nhìn Diệp Chuyết Hàn đứng ở đằng sau Long tiên sinh.
Không đầu không đuôi nghĩ: vì sao anh lại là Long tiên sinh?
Cái vị đứng đằng sau kia mới nên là Long tiên sinh.
Hiểu Phong Uyển tuy không phải là một tiểu khu xa hoa, nhưng cũng là một nơi tốt, lão Lương cùng vài người đã chuẩn bị tốt trang bị, đeo ủng đi mưa sẵn sàng đi vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!