Không biết là kệ sách quá hợp ý, hay câu nói "cậu đang vẽ tôi?" mang theo mười phần ôn nhu, khó có lúc Kỳ Lâm không muốn cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn, thậm chí không lập tức lấy bức tranh về.
Lời phủ nhận lên đến miệng cuối cùng lại được nuốt xuống, đổi thành một câu: "Cảm ơn kệ sách của anh, tôi rất thích."
Đuôi mắt Diệp Chuyết Hàn nhọn dài, con ngươi lóe sáng, không đen đặc sâu thẳm như thường ngày, khiến người ngoài khó nắm bắt.
Kỳ Lâm bị nhìn đến mức cảm thấy không được tự nhiên.
Người có nhan sắc cấp thần này, đêm qua còn nói muốn cho cậu cảm nhận thử tốc độ tay của người độc thân 29 năm.
Xong rồi xong rồi!
Đúng là không nên nghĩ tới, nghĩ tới liền xấu hổ muốn chết…
Kỳ Lâm ngụy trang nội tâm bằng một khuôn mặt bình tĩnh, mỉm cười đối diện với Diệp Chuyết Hàn.
"Vì sao lại vẽ tôi?" Diệp Chuyết Hàn hỏi.
Kỳ Lâm nghẹn họng.
Đúng vậy, vì sao cậu lại vẽ Diệp Chuyết Hàn nhỉ?
Lúc cậu cầm lấy quyển sổ ký họa, không thể hiểu được mà nghĩ tới bộ dáng Diệp Chuyết Hàn ngồi trên thang đọc sách.
Diệp Chuyết Hàn hừ một tiếng.
Kỳ Lâm: "?????"
Lạnh lùng vậy?
Không hài lòng với bức vẽ?
Cảm thấy bị xúc phạm?
Bệnh công chúa tái phát rồi?
"Diệp tổng?" Kỳ Lâm đưa tay, "Trả sổ lại cho tôi."
Diệp Chuyết Hàn: "Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Thái dương Kỳ Lâm giật giật, "Nhà thiết kế như chúng tôi đều như vậy, cảm hứng tới là không thể ngăn lại được, không vẽ ra thật có lỗi với bản thân."
Vài giây sau, Diệp Chuyết Hàn đột nhiên nói, "Cảm ơn."
Kỳ Lâm bất ngờ, "Hả?"
Khi Diệp Chuyết Hàn nói chuyện, ánh sáng trên ngũ quan của Diệp Chuyết Hàn như đang nhảy múa, "Trong lòng có ông xã, bút trên tay mới có thể vẽ ra."
Kỳ Lâm: "….."
Diệp Chuyết Hàn: "Còn vẽ rất giống thật."
Kỳ Lâm: "….."
Diệp Chuyết Hàn: "Sao vậy? Tôi nói không đúng?"
Kỳ Lâm: "Ngài có thể ngừng việc tự xưng là ông xã mọi lúc mọi nơi như vậy không?"
Thật sự rất gây mất hứng đó anh có biết không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!