Nhà chính Diệp gia.
Phòng ăn sáng trưng, trên bàn bày toàn mĩ vị, người hầu không ngừng bưng từng món ăn lên.
Nhìn qua giống hệt một bức tranh cả nhà đoàn viên nhưng không hề có bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Diệp Chuyết Hàn ngồi ở một bên, im lặng ăn cơm.
Từ lúc ngồi xuống sắc mặt Diệp Hải Ðình đã không tốt, lúc này trán đang nhăn lại, nhìn càng hung dữ.
Vương phu nhân – Vương Xu không phải là mẹ của Diệp Chuyết Hàn hay Diệp Linh Tranh, địa vị lúng túng, không có quyền lên tiếng, lúc này cũng lựa chọn ngậm miệng.
Một bàn bốn người, chỉ có Diệp Chuyết Hàn thong thả ung dung, không nhìn ai, sắc mặt lạnh nhạt.
Canh bồ câu hơi nguội, hắn bảo người hầu mang đi hâm nóng lại.
Trong chén canh đặt một cái muỗng sứ trắng nhỏ. Khi ăn chén và muỗng va chạm, phát ra âm thanh lách cách.
Diệp Linh Tranh liếc Diệp Chuyết Hàn vài lần, không biết là hắn không thấy hay giả vờ không thấy, thái độ rất thờ ơ.
Buông chén, Diệp Chuyết Hàn rút khăn lau miệng, "Tôi đã xong.
"Diệp Hải Đình trừng mắt nhìn hắn cả nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được cơn giận, hừ lạnh một tiếng. Diệp Chuyết Hàn giương mắt, không một gợn sóng nhìn Diệp Hải Đình. Bầu không khí giương cung bạt kiếm. Diệp Linh Tranh không nhịn được, lên tiếng hòa giải:"Chuyết Hàn, mùi vị súp bồ câu có được không? Là anh cậu tự mình đi bắt đó.
"Diệp Chuyết Hàn cười. Diệp Hải Đình cả giận, quát:"Toàn những lời vô nghĩa!"
Không nói những lời vô nghĩa này thì trên bàn cơm còn có người nói chuyện sao? Diệp Linh Tranh mắng thầm, trên mặt lại tươi cười, "Ba, ba bớt giận. Hiếm khi Chuyết Hàn mới về nhà một lần.
"Vương Xu cũng lên tiếng khuyên Diệp Hải Đình. Tập đoàn Nhạc Ðình do một tay Diệp Hải Đình sáng lập. Lúc tuổi còn trẻ, Diệp Hải Đình tung hoành trên thương trường, oai phong một cõi, đặt vững căn cơ của Nhạc Ðình, được khen là"nho nhã kiêu hùng".
Mấy năm nay ông ta dần dần ủy quyền, tuổi lại lớn, thỉnh thoảng không kiểm soát được tính khí, từ nho nhã trở nên hung dữ, cũng may chưa bao giờ sơ xuất ở nơi công cộng.
Lão tam* Diệp Chuyết Hàn là người khiến ông ta kiêu ngạo, nhưng khiến cho ông ta hung dữ cũng chính là Diệp Chuyết Hàn.
(*lão tam = con trai thứ ba)
Ba năm trước, ông ta và Vương phu nhân cân nhắc sắp xếp cho Diệp Chuyết Hàn một mối hôn sự.
Ðối với nhà họ Diệp mà nói, hôn nhân cũng là một kiểu buôn bán, nếu thông gia không phải là gia đình hào môn thì cũng là gia đình chính trị, Diệp Chuyết Hàn trước sau đều dùng lý do công việc bận rộn để từ chối.
Lúc đó, xét thấy tuổi Diệp Chuyết Hàn vẫn còn trẻ, Diệp Hải Đình bèn hoãn lại, định chờ đến khi Diệp Chuyết Hàn tròn ba mươi tuổi sẽ nhắc lại.
Không ngờ rằng Diệp Chuyết Hàn tự quyết, thừa dịp ông ta ở nước ngoài, qua loa kết hôn.
Đối tượng không hề có một chút gia thế nào, là người về nước khởi nghiệp, xem qua lý lịch, cùng lắm được gọi là nhân tài ưu tú.
Tay trắng dựng nghiệp, ở điểm này, Kỳ Lâm và Diệp Hải Đình giống nhau.
Diệp Hải Đình tức giận, mà đã đến nước này cũng không thể bắt vợ chồng son ly hôn. Hôm nay ông ta gọi Diệp Chuyết Hàn về nhà vì muốn nhìn Kỳ Lâm, nhưng Diệp Chuyết Hàn lại chỉ về một mình, không dẫn theo Kỳ Lâm.
"Tao bảo mày đưa theo nó về. Mày làm thế này là có ý gì?" Diệp Hải Đình quát lên.
"Cậu ấy không thích xã giao.
"Diệp Chuyết Hàn nhàn nhạt nói. Diệp Hải Đình càng giận,"Người một nhà cùng ăn một bữa cơm, mày lại gọi là xã giao?
"Diệp Linh Tranh đỡ trán. Nếu không vì nhận thức rõ bản thân mình đang phải gánh trọng trách hòa giải, hắn còn lâu mới về nhà."Chẳng lẽ không phải?
"Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng nhìn cha mình. Diệp Hải Đình chỉ tay ra cửa lớn,"Cút!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!