Kỳ Lâm tung hoành trên nhân gian 28 năm, chưa từng bị bắt nạt kiểu như thế này lần nào.
Diệp Chuyết Hàn muốn giam cậu? Cầm tù?
Vị tổng tài này không những có thể làm "tập đoàn Kỳ thị
"phá sản, mà còn có thể giam cầm cậu? Không còn vương pháp nữa sao!? Kỳ Lâm đứng ở gần cửa, trợn mắt nhìn. Diệp Chuyết Hàn lại rất bình tĩnh, sửa sang ống tay áo, ngồi về ghế xoay, cầm con chuột bluetooth, dáng vẻ như chuẩn bị tiếp tục xử lý công việc."Diệp tổng…" Kỳ Lâm lạnh giọng, cả người bao phủ một tầng khí lạnh, "Anh làm vậy hình như không hợp lý? Tôi chỉ đùa một chút, anh lại thật sự nhốt tôi ở đây?"
Diệp Chuyết Hàn ngẩng đầu lên, "Tôi cũng chỉ đùa cậu một chút."
Kỳ Lâm: "…..
"Cửa cũng khóa rồi, còn tính là đùa? Tầm mắt Diệp Chuyết Hàn chuyển sang hướng cửa,"Tôi chỉ dùng điều khiển từ xa khóa cửa lại."
Kỳ Lâm vẫn đang nhíu mi, "Cho nên?
"Giải thích kiểu này thì khác gì với không giải thích? Chứng minh anh đang thành thật, không lừa già dối trẻ? Diệp Chuyết Hàn thở dài, nhẹ nói:"Điều khiển từ xa có tác dụng khóa cửa những lúc tôi cần, người bên ngoài sẽ không vào được.
"Cằm Kỳ Lâm thả lỏng. Hình như cậu đã hiểu ra. Quả nhiên, Diệp Chuyết Hàn nói:"Mà cậu đang ở bên trong. Cậu xoay tay cầm một chút, khóa sẽ mở ra.
"Mặt Kỳ Lâm nhanh chóng nóng lên, nhưng lại quật cường không ửng đỏ. Mười ngón tay Diệp Chuyết Hàn đan vào nhau,"Cho nên tôi nói, tôi chỉ đùa cậu một chút. Nếu cậu muốn đi, có thể mở cửa đi bất cứ lúc nào."
Kỳ Lâm đi tới cầm khóa xoay nhẹ, "cạch
"một tiếng, cửa mở ra. Kỳ Lâm:"…..
"Bên ngoài văn phòng của tổng tài là một hành lang thật dài, không có bóng người, không khí tựa hồ tươi mát hơn một ít. Kỳ Lâm cảm thấy khi ở cùng một chỗ với Diệp Chuyết Hàn, cậu như bị thiếu oxi, không thể chờ nổi mà gấp gáp muốn bước ra ngoài. Nhưng bước chân chưa chạm đất, lại nghe người nào đó đằng sau khụ một tiếng. Diệp Chuyết Hàn:"Tuy rằng vừa rồi chỉ là đùa, nhưng tôi thật tâm hi vọng cậu có thể ở lại.
"Chân Kỳ Lâm từ từ rút lại. Ngữ khí Diệp Chuyết Hàn bình thường, dịu dàng, thậm chí còn có một tia năn nỉ – Kỳ Lâm không biết có phải mình đang cảm nhận sai hay không."Đưa ra yêu cầu "ở lại" với cậu không phải cố ý muốn gây khó dễ cho cậu." Diệp Chuyết Hàn lại nói, "Cậu cũng thấy, tay của tôi thực sự không tiện.
"Kỳ Lâm xoay người, biểu cảm phức tạp. Cậu định nói"anh có thư ký Hứa, nếu thư ký Hứa không rảnh thì còn có trợ lý, bọn họ sẽ giúp anh
", nhưng lời nói nằm trong miệng nửa ngày vẫn không thể nói ra. Kỳ -nam nhân tốt -Lâm nghĩ lời nói này nghe thật giống như của một tra nam, mà tay của Diệp Chuyết Hàn lại vì cậu mà bị thương."Tôi có thư ký, có trợ lý."
Diệp Chuyết Hàn liếc mắt, phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Kỳ Lâm, "Nhưng tôi hi vọng cậu ở lại với tôi."
Kỳ Lâm thỏa hiệp, "Bởi vì tôi hại anh bị thương…"
Diệp Chuyết Hàn lắc đầu, "Bởi vì tôi là chồng của cậu."
Kỳ Lâm: "….."
"Đổi một cách nói khác." Diệp Chuyết Hàn cười, "Bởi vì chúng ta là bạn đời hợp pháp. Lúc thân thể tôi có chỗ không tốt, người duy nhất tôi có thể dựa vào, không phải là thư ký hay trợ lý, mà là cậu."
Kỳ Lâm nghe xong, da gà tự động nổi lên.
Không phải vì ghê tởm hay buồn nôn, mà là bị tấn công trực diện vào linh hồn, cả người tê dại.
Ngay tại lần gặp mặt đầu tiên, cậu đã bị khuôn mặt của Diệp Chuyết Hàn mê hoặc. Nhưng sau đó, không chỉ khuôn mặt, khả năng ăn nói của họ Diệp kia quá lợi hại, cũng quá thiếu đòn, cậu không thể không duy trì trạng thái chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhưng vừa rồi, lời nói của Diệp Chuyết Hàn như thể đang dùng từng câu từng chữ đánh vào xương cốt của cậu.
Diệp Chuyết Hàn thật không hổ danh là hộp mù tốt nhất.
Diệp Chuyết Hàn hỏi, "Cho nên hôm nay, và những ngày sau nữa, cậu có thể ở lại giúp tôi không?
"Kỳ Lâm còn có thể nói cái gì? Thần tiên ca ca thật sự đang cầu cậu. Thần tiên ca ca đang dùng chất giọng trầm thấp kia thu phục cậu! Kỳ Lâm đóng cửa lại, không hiểu sao lại bấm luôn cả khóa. Làm xong hai động tác này, cậu có cảm giác cả người đều không còn chút sức lực nào. Vốn dĩ tưởng rằng có thể bắt nạt Diệp Chuyết Hàn, cuối cùng lại thành như đang đấm vào bông. Diệp Chuyết Hàn nói"cảm ơn", cúi xuống tiếp tục làm việc.
Kỳ Lâm không mang theo dụng cụ, vẽ cũng không vẽ được, cũng may phòng làm việc này đủ lớn, phong cảnh bên ngoài đủ đẹp. Cậu đơn giản chắp tay sau lưng, đi dạo quanh vòng tròn cửa sổ sát đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!