Phòng làm việc Xuất Tẩu được cải biến từ một biệt thự, tầng một có một khoảng không gian không nhỏ là nhà bếp.
Nhờ có một người trong phòng làm việc nghiện nấu ăn mà nhà bếp có đủ mọi đồ dùng, từ nhỏ như máy xay tỏi đến lớn như lò nướng đều có đủ.
Kỳ Lâm mặc một bộ tây trang, dùng tư thế đi thảm đỏ, tay xách theo một con gà và hai túi khoai mỡ đầy bùn vào phòng làm việc.
Người đầu tiên nhìn thấy là Hoàng Vũ, biểu cảm như bị trật khớp hàm.
"Kỳ tổng… Anh cầm gì trong tay vậy?"
"Gà… phải không?"
Cố Nhung từ trên lầu hai xuống, đang muốn triệu tập nhân viên mở cuộc họp thì nghe thấy chất giọng to nhất của Trần cô nương, nói Kỳ Lâm đang cầm… gà, liền bật chế độ hóng.
Cố Nhung hoảng sợ lắc đầu.
Kỳ Lâm độc thân 28 năm, kết hôn trong chớp mắt, khó tránh khỏi việc không thích ứng được với cuộc sống hôn nhân, hơn nữa cậu đã từng mắng Diệp Chuyết Hàn khi nói chuyện với hắn.
Kỳ Lâm là một người cuồng công việc, hiếm khi đi làm muộn, hôm nay lại đến muộn nửa giờ, chẳng lẽ là cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn?
"Hả?" Kỳ Lâm giơ con gà ra trước ánh mắt trừng trừng của mọi người, hỏi: "Hôm nay có ai muốn dùng nhà bếp không?"
Tất cả mọi người lắc đầu.
"Vậy tôi hầm gà nhé? Có ngại không?" Kỳ Lâm nhìn về phía đại ca "nghiện nấu ăn
". Vị đại ca kia chẳng những không ngại, còn muốn xắn tay vào giúp. Dù sao Xuất Tẩu cũng là nơi tụ họp một nhóm bạn trẻ có ước mơ (phát tài). Có nhiều cách để giải tỏa áp lực, vị đại ca kia thích nhất là nấu ăn, vì vậy hay nấu cho mọi người ăn. Kỳ Lâm từ chối ý tốt của đại ca"nghiện nấu ăn
". Nhìn bóng lưng của Kỳ Lâm, Hoàng Vũ chém đinh chặt sắt,"Lão đại hôm nay có gì đó không đúng! Anh ấy không nhận ra một thân trang phục kia và tay cầm gà là không hề phù hợp sao?"
Trần cô nương phụ họa, "Tôi trước nay chưa từng thấy ai mặc tây trang hầm gà."
"Gà này hầm cho chúng ta ăn sao?"
"Gà của Kỳ tổng nhỏ như vậy, chúng ta nhiều người thế này không đủ ăn đâu a."
Cố Nhung: "…..
"Đám người này tưởng bở gì vậy? Muốn ăn gà của Kỳ Lâm? Thân là ông chủ, Cố Nhung phải ho khan, lên tiếng nhắc nhở,"Mọi người quay lại làm việc đi. Đừng quan tâm về con gà của Kỳ tổng nữa. Không phải cho các cô các cậu ăn đâu."
Hoàng Vũ:
"A? Vậy thì cho ai ăn?"
Cố Nhung hít một hơi, "Kỳ tổng bây giờ là người đã có gia đình, cậu nói xem cho ai?"
Hoàng Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Hóa ra là cho Diệp tiên sinh ăn!"
"Rầm…
"Kỳ Lâm một đao dứt khoát, chặt đứt đầu gà. Tiếng bàn luận trong phòng làm việc đột nhiên im bặt. Trong cuộc họp, Cố Nhung mất tập trung. Tuy rằng hắn biết Kỳ Lâm nhất định là hầm gà cho Diệp Chuyết Hàn nhưng không nghĩ ra tại sao cậu lại ăn mặc"chính thức
"như vậy, lại còn mang đến phòng làm việc hầm. Ở nhà mặc đồ ngủ hầm không dễ hơn à? Kỳ Lâm cũng muốn hầm ở nhà. Nhưng cậu độc thân nhiều năm, ở nước ngoài nhiều năm, trong nhà bếp chỉ có cái nồi bình thường nhất, không có nồi đất hay nồi chuyên dụng hầm gà. Cậu đến phòng làm việc mượn nồi của đại ca"nghiện nấu ăn".
Về phần tại sao trang phục lại chính thức, lát nữa cậu phải đến tổng bộ tập đoàn Nhạc Đình, dùng thang máy chuyên dụng của tổng tài, cậu không thể làm xấu mặt Diệp Chuyết Hàn. Diệp Chuyết Hàn đi làm ăn mặc như thế nào, cậu cũng phải như thế.
Hầm mấy tiếng bằng lửa nhỏ, thịt rời ra khỏi xương, thêm chút măng và khoai mỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!