(*lão công: chồng, ông xã)
***
Kỳ Lâm thực sự không muốn nhận cuộc điện thoại này.
Nói ra có khi Đại Kỳ không tin, từ lúc gặp nhau đến kết hôn, cậu và Diệp Chuyết Hàn mới chỉ sử dụng hai cuộc điện thoại.
Cuộc đầu tiên là lúc cậu muốn đào hôn, cuộc thứ hai là lúc cậu không muốn về nhà.
Cuộc hôn nhân này, 99% là sai rồi.
"Haiz…
"Kỳ Lâm thở dài, vẫn cầm di động lên. Mặc dù cậu có ý định đào hôn, có ý định giết chồng, có ý định bỏ nhà đi, nhưng sau cùng, cậu biết mình là người tốt."Diệp tiên sinh.
"Điện thoại thông, cậu khách khí nói. Đầu dây bên kia im lặng. Kỳ Lâm lại nói:"Diệp tổng?
"Có chuyện gì xảy ra với người này vậy? Gọi điện thoại tới nhưng không nói lời nào, tốt xấu gì cũng nên dùng lỗ mũi hừ một tiếng chứ nhỉ? Ngay trong lúc Kỳ Lâm đang oán thầm trong lòng, thanh âm lãnh đạm của Diệp Chuyết Hàn ở đầu dây bên kia truyền đến –"Gọi ông xã."
Kỳ Lâm: "……………………………
"Kỳ Lâm chậm rãi che miệng. Bởi vì trước khi nhấc máy, để đề phòng lửa giận, cậu ngậm hai viên kẹo bạc hà. Nếu không che miệng lại, cậu sợ mình phun chúng ra mất."Gọi… cái gì?
Ngài là ai?"
Diệp Chuyết Hàn vẫn dùng giọng nói đó, "Chồng của cậu.
"Giọng nói này không phải là giả, Kỳ Lâm cuối cùng cũng xác định được người ở đầu dây bên kia thực sự là Diệp Chuyết Hàn. Kỳ Lâm hít một hơi thật sâu hương bạc hà vào phổi,"Diệp tiên sinh, có chuyện gì xảy ra với anh vậy?
"Linh hồn của anh bị bắt cóc nên mới bảo tôi gọi là ông xã? Diệp Chuyết Hàn hỏi lại:"Với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, tôi không đủ tư cách làm chồng cậu?"
Kỳ Lâm: "…A."
"Hôn nhân của chúng ta được pháp luật bảo vệ." Diệp Chuyết Hàn lại nói, "Cậu gọi tôi là Diệp tiên sinh, có phải là quá xa lạ?"
Kỳ Lâm nuốt kẹo bạc hà,
"Diệp tổng, chúng ta nói chuyện chút. Chỉ có nam nữ kết hôn mới phù hợp với hai từ ông xã, bà xã. Tôi gọi anh là ông xã, vậy tôi là bà xã à?"
Diệp Chuyết Hàn nói: "Cậu là tiểu thê tử*
"(*tiểu thê tử: vợ bé nhỏ) Da đầu Kỳ Lâm tê rần,"Đầu tiên, hai chúng ta đều là nam, tôi không làm vợ, cũng không phải là vợ. Thứ hai, tôi không hề nhỏ.
"Tôi nhỏ hơn anh chỉ có một tuổi! Chênh lệch một tuổi trong thế giới của người trưởng thành hoàn toàn có thể bỏ qua, không tính!"Ồ." Diệp Chuyết Hàn chậm chạp nói: "Xin lỗi, tôi không nên nói cậu nhỏ, cậu rất lớn."
Tai Kỳ Lâm đột nhiên đỏ lên.
Một mặt, bởi vì giọng nói trầm thấp của Diệp Chuyết Hàn phảng phất gần bên tai, như muốn đòi mạng. Một mặt, cậu biết Diệp Chuyết Hàn đang ám chỉ điều gì!
Đêm tân hôn, cậu đối diện với háng của Diệp Chuyết Hàn, mà Diệp Chuyết Hàn cũng đối mặt với háng cậu.
Một mình tự do tự tại quen rồi, nhiều lúc khuya mới về nhà, tắm xong lười mặc đồ lót. Ngày đó cậu vội vội vàng vàng vọt vào phòng tắm, quên luôn lấy quần lót.
Quần pijama mỏng kinh khủng, rất dễ nhìn xuyên thấu. Với kiểu tư thế hai chân dang rộng, khoảng cách lại gần như vậy, đủ để Diệp Chuyết Hàn nhìn thấy hết.
Mà cậu rốt cuộc cũng biết tại sao Diệp Chuyết Hàn lại gõ cửa phòng tắm.
Không phải là muốn lấy chậu, mà là chỉ muốn nhắc nhở – cậu quên lấy đồ lót rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!