Bây giờ là 8 giờ 16 phút tối, Kỳ Lâm đã hoàn thành công việc của mình, cậu đứng lên rồi lại ngồi về ghế chín lần.
Không phải cậu yêu chiếc ghế đã từng được Diệp Chuyết Hàn ngồi qua này, mà là… cậu sợ hãi việc phải trở về nhà.
Hôm trước, cậu và Diệp Chuyết Hàn đã lĩnh chứng, trở thành phu phu hợp pháp, buổi tối hôm đó, hai người ở trong "căn nhà nhỏ" 120m2 quậy đến mức gà bay chó sủa.
Trước đó, cậu chưa từng nghĩ 120m2 là nhỏ.
Cậu đã bắt đầu tin những quyển tiểu thuyết kia không hẳn toàn gạt người, một bá đạo tổng tài thực sự sẽ ngủ trên một chiếc giường 100m2!
Ngày đầu tiên Diệp Chuyết Hàn kéo vali tới cửa, có thể là vì lúc đó chưa kết hôn nên hành vi đã thu liễm, ngồi an vị ở ghế sofa, cho phòng tắm liền đi tắm, cho phòng khách liền ngủ, ngày thứ hai cố gắng ăn món sandwich trứng chiên.
Hôm kia, Diệp Chuyết Hàn lái xe về với tư cách là chủ nhà, khi bước vào cửa, hắn và Kỳ Lâm va mạnh vào nhau.
Bình thường cửa nhà đủ rộng nhưng hai người đàn ông cao lớn đều cùng muốn bước vào, thế là đụng nhau.
Kỳ Lâm xoa nhẹ thắt lưng của mình.
Cậu thường ngồi thiết kế trong khoảng thời gian dài nên đặc biệt chú ý đến việc chăm sóc eo và hông. Diệp Chuyết Hàn làm cậu đau, nhưng vừa kết hôn, cậu lịch sự lùi lại và ra hiệu nhường Diệp Chuyết Hàn đi trước.
Diệp Chuyết Hàn không chỉ không nói cảm ơn mà còn dùng thần sắc không rõ ràng nhìn cậu.
Từ mặt cậu, xuống eo cậu, như muốn chọc thủng một lỗ trên người cậu.
Kỳ Lâm: "…..
"Tôi chỉ là đang xoa eo, có gì hay để anh đứng xem chăm chú vậy không? Đi qua huyền quan chật hẹp, phòng khách vốn rộng rãi giờ bị nhét đầy bảy chiếc vali to. Trước bàn trà và TV có hai cái giá treo, tất cả đều là những bộ đồ đắt tiền. Kỳ Lâm hít sâu một hơi. Thời gian trước Diệp Chuyết Hàn hỏi cậu một chiếc chìa khóa nhà, nói thư ký Hứa cần đưa một ít hành lý tới đây. Cậu không hề nghĩ lại nhiều đồ như vậy."Chỉ là một ít vật dụng cần thiết." Diệp Chuyết Hàn nới lỏng cà vạt, "Không nhất thiết mỗi ngày tôi đều ở đây, vì vậy tôi chỉ mang một ít."
Kỳ Lâm: "Anh gọi cái này là "chỉ mang một ít"?"
Diệp Chuyết Hàn suy nghĩ một chút, "Có lẽ là "chỉ mang rất ít" sẽ đúng hơn?"
Kỳ Lâm gục đầu vào ghế sofa.
Phòng khách không tải nổi đống hành lý lớn như vậy, thư phòng trở thành nơi tạm thời để quần áo của Diệp Chuyết Hàn.
Dọn dẹp cơ bản xong xuôi, Kỳ Lâm muốn đi tắm, vào phòng ngủ cởi đồ, chỉ còn mặc một cái quần pijama, đi đến cửa phòng tắm liền phát hiện Diệp Chuyết Hàn đã giành trước một bước.
Kỳ Lâm nắm tay lại thành đấm.
Rồi lại từ từ thả lỏng ra.
Cậu có thể nhịn được.
Diệp Chuyết Hàn tắm rửa mất nửa tiếng. Kỳ Lâm buồn chán, bưng một chiếc ghế gấp ra ngồi trước cửa phòng tắm vừa rung chân vừa chờ.
Cậu không hề đau lòng chút nước bị Diệp Chuyết Hàn lãng phí, chút tiền này cậu vẫn trả được.
Nhưng cuộc sống tự do tự tại đột nhiên xuất hiện thêm một người bên cạnh, vào cửa thì đụng nhau, thư phòng bị lấn chiếm, tắm rửa cũng phải xếp hàng, nói không chừng sáng mai còn phải tranh nhau bồn cầu.
Cậu càng nghĩ càng bối rối, trong vòng một ngày đã lần thứ N tự hỏi chính mình liệu có phải cậu không thích hợp với hôn nhân.
Nói không chừng cậu thuộc về cái gọi là độc thân cả đời.
Trong lúc đang tự hỏi thì cửa mở, Diệp Chuyết Hàn toàn thân đầy nhiệt khí, từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lùng.
Kỳ Lâm nhìn thấy mà ghét.
Tại sao cậu lại bưng một chiếc ghế gấp nhỏ như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!