Nghe được có người đi vào, hai chân kẹp chặt đầu chính mình, không dám ngẩng lên. Nhiếp Chính tựa trên lưng A Mao, sau khi tiến vào cơ hồ là ngay lập tức liền thấy được người đang cuộn mình ở trong góc, thân mình run nhè nhẹ kia làm tim hắn thu lại cùng nhau. Đây là Bảo của hắn a, hảo nhỏ, so với lúc sờ cảm giác còn nhỏ hơn.
Hốc mắt Nhiếp Chính nóng rát, khi A Mao đi đến trước mặt Tiểu Bảo, hắn mở miệng: "A Mao, đem ta buông đi, ta cùng Tiểu Bảo có vài câu muốn nói."
A Mao đem Nhiếp Chính đặt ở chân tường dán cạnh Tiểu Bảo, chỉa chỉa Tiểu Bảo, lại lau lên mắt, ý tứ là làm cho Nhiếp Chính dỗ Tiểu Bảo, đừng cho nhóc khóc. Nhiếp Chính cười gật gật đầu, nói: "Yên tâm đi."
A Mao đi ra ngoài, đóng cửa lại, tin tưởng Nhiếp Chính sẽ làm Tiểu Bảo cười vang.
Nhiếp Chính không có lập tức ôm Tiểu Bảo lại đây dỗ, mà là tỉ mỉ , không buông tha một sợi tóc từ trên xuống dưới xem qua Tiểu Bảo. Đến khi tầm mắt đi vào chân phải Tiểu Bảo đang muốn tận lực co lên, Nhiếp Chính chỉ cảm thấy có người đang lấy đao đâm vào ngực hắn. Hài tử ngốc, sao có thể nghĩ rằng Quỷ ca ca của nhóc sẽ ghét bỏ nhóc ni.
"Bảo." Bảo của hắn a.
Thân mình Tiểu Bảo giật giật, cũng càng lui thành một đoàn.
"Bảo?" Nhiếp Chính vươn tay, đặt ở trên vai run rẩy của Tiểu Bảo, "Không muốn nhìn thấy Quỷ ca ca sao?"
Không đúng không đúng. Tiểu Bảo lắc đầu, nhưng vẫn là không ngẩng lên.
Nhiếp Chính cười khổ, xem ra hắn làm thật không tốt, bằng không Tiểu Bảo sao lại không tin hắn như thế a. Lúc đối mặt với A Mao cùng Vô Nguyệt, Tiểu Bảo cũng không có như vậy. Na đến bên người Tiểu Bảo, cùng nhóc ngồi song song, Nhiếp Chính hai tay ôm lấy Tiểu Bảo, đem cả người nhóc ôm đến trong lòng mình, hôn lên đỉnh đầu.
"Bảo, Quỷ ca ca có thể thấy được, nhưng tiếc nuối là lần đầu tiên lại không có nhìn thấy Bảo. Bảo, cho Quỷ ca ca nhìn ngươi được không? Nhịn lâu như thế, Quỷ ca ca cuối cùng đợi được ngày này, nhưng Bảo lại không muốn cho Quỷ ca ca xem."
"Không dễ, nhìn." Thanh âm sợ hãi vang lên, Tiểu Bảo khẽ buông ra hai chân.
Một tay ôm chặt Tiểu Bảo, cái hôn Nhiếp Chính dừng ở trên đầu Tiểu Bảo mang theo nồng đậm đau lòng: "Dễ nhìn hay không, Quỷ ca ca sẽ định đoạt. Bảo, ngẩng đầu lên, cho Quỷ ca ca nhìn một cái."
Cái đầu nho nhỏ giật giật, Nhiếp Chính nhẫn nại chờ Tiểu Bảo buông bất an.
"Bảo? Ngẩng đầu lên." Ở sau gáy trắng noãn nộn nộn kia hôn lên một ngụm.
Tiểu Bảo nắm lấy xiêm y Quỷ ca ca.
"Bảo?" Cách một lớp y phục, ở trên đầu vai run rẩy hôn một ngụm.
Tiểu đầu lại giật giật, có xu thế nâng lên.
"Bảo a." Đem ngón tay nhỏ bé sắp thu vào trong tay mình, lại hôn lên một ngụm.
Tiểu đầu nâng một chút, qua một lát lại nâng một chút, bên má phải biến thành màu đen ánh vào trong mắt Nhiếp Chính. Hắn mỉm cười, hôn tiểu lỗ tai bởi vì khẩn trương cùng bất an mà trắng bệch một cái.
"Bảo, ngẩng đầu lên, hôn Quỷ ca ca."
Tiểu đầu chậm rãi nâng lên, bởi vì tự ti, hai song mâu thật to giờ phút này nhắm quá chặt chẽ . Nhiếp Chính thấy rõ ràng mặt Tiểu Bảo, nửa khuôn mặt phải liền như sư phó cùng Vô Nguyệt nói, đen đen. Nếu là ngoại nhân nhìn thấy, chỉ biết cảm thấy rất khó nhìn, nhưng nhìn ở trong mắt Nhiếp Chính cũng là đáng yêu vượt qua hắn tưởng tượng.
Cười nhẹ ở trên mắt Tiểu Bảo hôn hôn, Nhiếp Chính đem mặt tiến đến bên miệng Tiểu Bảo: "Bảo, hôn hôn Quỷ ca ca." Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại lập tức ở trên mặt của hắn hôn một ngụm, Nhiếp Chính quay đầu hàm trụ.
Quỷ ca ca, không thấy là cậu khó coi sao? Tiểu Bảo bị hàm trụ miệng bất an thoáng mở to mắt, Nhiếp Chính lập tức thối lui, làm cho đối phương thấy rõ chính mình. Trong song mâu lớn mang theo bất an làm Nhiếp Chính đau lòng, tiếp theo, là kinh ngạc, là vui sướng, vì đôi mắt Quỷ ca ca đang hiện rõ mang quang, lần đầu tiên cậu nhìn thấy đôi mắt kia ánh lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mà kinh hỉ.
Ngay lúc Tiểu Bảo tạm thời đã quên tự ti, chuyên chú bởi ánh mắt kia của Quỷ ca ca, Nhiếp Chính cũng đang cẩn thận xem Tiểu Bảo. Hai người cùng một chỗ hơn nửa năm, này vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy bộ dáng Tiểu Bảo. Cho dù nửa khuôn mặt bị đen, cũng khó che giấu khả ái của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính đã có thể tưởng tượng đến lúc hắc ban trên mặt Tiểu Bảo không còn, Tiểu Bảo sẽ có bao nhiêu người thích. Tiểu Bảo thuần chất đáng yêu như vậy, là của hắn nha.
Đáy lòng Nhiếp Chính nảy lên nồng đậm đau thương, Tiểu Bảo ăn nhiều khổ mới đem hắn dẫn đi ra, càng đừng nói là mấy tháng chăm sóc kia. Sau khi thấy rõ ràng bộ dáng Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nhịn không được buộc chặt cánh tay, hôn lên Tiểu Bảo. Từng cái hôn ôn nhu dừng ở trên mắt Tiểu Bảo, hai má, cái mũi, cuối cùng dừng ở trên cái miệng nhỏ nhắn cũng không hồng nhuận. Là vì hắn nên mới vẫn không có thịt, sắc mặt mới không tốt như thế đi.
Quỷ ca ca… hôn cậu giống như mỗi đêm thương yêu đã đánh tan tự ti cùng bất an của Tiểu Bảo. Ánh mắt dần dần ướt át, nước mắt tràn đầy hốc mắt chảy xuống, Tiểu Bảo vươn cánh tay hoàn trụ cổ Quỷ ca ca, khi nâng đầu lên nhận cái hôn của Quỷ ca ca, cũng đồng thời đem vui sướng cùng hạnh phúc của mình dùng cái hôn chủ động của mình truyền lại cho hắn.
Bảo, Bảo, nói bao nhiêu lần cảm tạ đều quá mức ít ỏi, đừng khóc, lệ của ngươi sẽ làm ta cảm thấy chính mình có bao nhiêu vô năng. Ngươi nhỏ gầy như thế, rõ ràng là nên do ta bảo hộ ngươi mới đúng. Bảo, Bảo của ta a.
Quỷ ca ca, Quỷ ca ca, ô… Ngươi phải nhanh hảo lên, ngươi phải nhanh khôi phục võ công, ta không phải hảo hài tử, ta là hài tử của Diêm La vương, ta thực xin lỗi Quỷ ca ca.
Nước mắt chảy vào miệng hai người gắt gao tương thiếp, phân không rõ là mặn chát của ai. Cởi bỏ hài bên chân phải Tiểu Bảo, tháo xuống đôi tất, đại chưởng ấm áp của Nhiếp Chính bao trụ bàn chân nhỏ dị dạng, nhẹ nhàng vuốt ve. Không xấu, sao lại xấu, Bảo của hắn cũng như trong tưởng tượng của hắn, là Bảo trân quý nhất trên đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!