Chương 35: (Vô Đề)

"Ô ô… Sư phó… Ca ca…"

Trên giường, Tiểu Bảo đau đến mức mặt đều đờ ra. Nhiếp Chính biết Tiểu Bảo vừa đến đầu tháng cùng mười lăm thì thân mình sẽ đau, hắn nhìn không thấy chỉ biết là Tiểu Bảo đau, cũng chỉ có thể cảm nhận được một nửa thống khổ của Tiểu Bảo. Nhưng Phàm Cốt, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao bất đồng, bọn họ là trơ mắt nhìn Tiểu Bảo đau đến run rẩy, co rụt, vẫn là không có biện pháp.

"Sư phó, Tiểu Bảo rốt cuộc là bệnh gì!" Lam Vô Nguyệt một tay lau từng giọt từng giọt mồ hôi trên trán lẫn nước mắt trên mặt Tiểu Bảo, lòng nóng như lửa đốt. A Mao nắm tay Tiểu Bảo, mao trên mặt dính đầy lệ của chính hắn. Phàm Cốt một tay tham mạch Tiểu Bảo, sắc mặt ngưng trọng, không có trả lời.

Tiểu Bảo đau đến mức cái gì cũng đều thấy không rõ, cậu cảm giác lần này so với mỗi một lần trước đều đau hơn. Vô ý thức khóc kêu sư phó cùng ca ca, cậu chỉ cảm thấy đau quá đau quá.

A Mao không tiếng động bồi Tiểu Bảo khóc, hai bàn tay to phân biệt nắm chặt tay Tiểu Bảo, để tránh nhóc làm bị thương chính mình. Tiểu Bối vẫn như dĩ vãng ngồi ở bên gối cúi đầu khóc.

"Sư phó… Ô… Ca ca…"

Mồ hôi thấm ướt xiêm y Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt một tay lấy qua thân xiêm y vừa thấy liền biết là của Tiểu Bảo đặt ở chân giường, còn chưa có mở miệng, A Mao đã lấy qua đây, hơn nữa còn nâng dậy Tiểu Bảo. Cùng A Mao thay y phục cho Tiểu Bảo, nhìn thấy thân mình gầy yếu của Tiểu Bảo cùng chân phải tàn tật của nhóc, nghĩ đếnTiểu Bảo gian khổ mang đại ca đi ra, nghĩ đến Tiểu Bảo suýt nữa bị phỉ đồ xâm phạm, ánh mắt Lam Vô Nguyệt ướt át, đỏ bừng.

Sau khi đổi xong xiêm y cho Tiểu Bảo, Phàm Cốt mở ra cái miệng cắn quá chặt của Tiểu Bảo, uy vào một viên dược. Lam Vô Nguyệt tay mắt lanh lẹ lấy qua một ly trà, rót cho Tiểu Bảo một ngụm nước. Nào biết Tiểu Bảo đau đến căn bản nuốt không trôi, ngay cả nước lẫn dược đều toàn bộ phun ra. Đây đều là phản ứng theo bản năng, nếu cậu thanh tỉnh , cậu làm sao lại đem dược ói ra, dù đắng cũng sẽ nuốt xuống.

Phàm Cốt nhíu chặt mi tâm, hai hàng chân mày đều thành một cái tuyến. A Mao lau khô cổ và mặt Tiểu Bảo, lo lắng nhìn sư phó, không tiếng động há miệng thỉnh cầu sư phó cứu cứu Tiểu Bảo. Phàm Cốt lại xuất ra một viên dược, hướng Lam Vô Nguyệt nói: "Đi lấy bát đến." Lam Vô Nguyệt lập tức đi ra ngoài, rất nhanh cầm một cái bát không lại đây.

Phàm Cốt rót nước, đem viên dược hòa tan, lại mở ra miệng Tiểu Bảo nói: "Nâng lên cằm của nó." Một bàn tay xù mao lập tức nâng lên cằm Tiểu Bảo, ngay trong lúc Tiểu Bảo khóc hảm, Phàm Cốt ngoan tâm đem dược thủy rót vào miệng Tiểu Bảo, tiếp đó lập tức buông tay, chế trụ cằm của cậu, che đi miệng Tiểu Bảo.

Tiếng khóc của Tiểu Bảo có gián đoạn ngắn ngủi, nôn khan vài tiếng, cậu nắm chặt tay Đại ca ca. Nhìn thấy yết hầu cậu động vài cái, Phàm Cốt lúc này mới buông tay ra.

"Khụ khụ khụ… Ô ô… Sư phó… Ca ca… Đau…"

Lúc này không có đem dược nhổ ra, nước mắt Tiểu Bảo làm ẩm ướt đầu ngón tay Lam Vô Nguyệt. Ngón tay lạnh lẽo lau đi lệ của nhóc, Lam Vô Nguyệt lại một lần nữa hỏi: "Sư phó, Tiểu Bảo là xảy ra chuyện gì? Vì sao không dược có thể trị?"

A Mao cũng là nhìn sư phó, muốn biết Tiểu Bảo là xảy ra chuyện gì. Hắn từ nhỏ theo sư phó học y cũng tra không ra Tiểu Bảo bị bệnh gì, cho nên lại lo lắng.

Thở dài, Phàm Cốt lấy ra ngân châm ở trên tay Tiểu Bảo trát mấy châm, lại xốc lên y phục, ở trên bụng cậu trát mấy châm, lúc này mới nghẹn họng nói: "Bệnh Tiểu Bảo là từ trong bụng mẹ mang ra, ta chỉ có thể giúp nó giảm bớt, cũng không thể trị tận gốc. Hơn nữa đi theo số tuổi càng lớn, nó sẽ càng đau."

"Liền tìm không thấy biện pháp sao?" Lam Vô Nguyệt không thể tưởng tượng được trước khi y gặp được Tiểu Bảo, nhóc mỗi lần phát bệnh là như thế nào trôi qua.

Phàm Cốt lắc lắc đầu, "Trước mắt" mà nói, không có biện pháp.

Nghĩ tới cái gì, tâm tình Lam Vô Nguyệt trầm trọng hỏi: "Sư phó, ngài bảo ta ngày mai hãy đi, là vì Tiểu Bảo sao?"

Trong mắt Phàm Cốt lướt qua vừa lòng, coi như tiểu tử này thông minh. Tiếp theo nói: "Tiểu Bảo vừa đến đầu tháng và mười lăm thì thân mình sẽ đau, ngươi là ca ca nó, có thể nào không biết thân mình nó không tốt, có thể nào không ở thời điểm nó đau mà bồi nó? Nhiếp Chính là một phế nhân, dọc theo đường đi Tiểu Bảo đau qua bốn năm lần, chỉ có thể tự mình nhẫn . Đêm nay ngươi cùng A Mao chiếu cố Tiểu Bảo, ta phải đi phối dược."

Nói xong, Phàm Cốt nhìn về phía A Mao, "Nhiếp Chính bên kia ngươi thỉnh thoảng đi qua liếc mắt nhìn một cái là được, không cần thủ."

A Mao lẳng lặng khóc so với Tiểu Bảo còn thê thảm hơn, liên tục gật đầu, đau lòng tiểu sư đệ của hắn chịu khổ. Lam Vô Nguyệt cũng không nói lời gì muốn đi, cho dù sư phó không nói, đêm nay y cũng sẽ chiếu cố Tiểu Bảo.

Uống thuốc rồi, lại trát châm, ý thức Tiểu Bảo lâm vào hôn mê, lấy phương thức như vậy giảm bớt một chút đau đớn. Yên tâm mà đem Tiểu Bảo giao cho A Mao cùng Lam Vô Nguyệt chiếu cố, Phàm Cốt đi đến mộc ốc của Nhiếp Chính, vừa vào ốc hắn chợt nghe thấy Nhiếp Chính đang kêu Tiểu Bảo, xoắn chặt lông mày, hắn đi đến bên giường, nhìn Nhiếp Chính vẫn chưa thanh tỉnh, nói nhỏ: "Xem như ngươi có lương tâm, hy vọng ngày sau ngươi biết thân thế Tiểu Bảo còn có thể đối với nó như thế."

Dò xét mạch tượng, thấy không có chỗ nào không thích hợp, Phàm Cốt liền rời đi .

Trở lại dược ốc, Phàm Cốt sầu muộn tiếp tục phối dược. Tiểu đồ nhi chịu khổ hắn làm sư phó sao có thể không đau lòng. "Bệnh" của Tiểu Bảo quả thật không dược nào có thể trị, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, chính là biện pháp kia hắn hiện tại không thể dùng.

Thở dài, Phàm Cốt ở trong lòng đem cha nương Tiểu Bảo mạnh quở trách một trận. Nương Tiểu Bảo là vì tốt cho nhi tử, nhưng Tiểu Bảo đau thành bộ dáng kia, làm hắn thật sự không thể nào nói ra một chữ "Hảo".

…………..

Trong mơ mơ màng màng, ngón tay Nhiếp Chính qua lại tìm kiếm, Bảo? Bảo đâu? Hôm nay là ngày Bảo sinh bệnh đi? Hắn giống như nghe được Bảo đang khóc . Bảo? Bảo?

Có người nhẹ nhàng cầm tay hắn, sau đó hắn nghe được đối phương nói: "Đại ca, Tiểu Bảo đang ngủ ni."

Lắc đầu, không đúng, hôm nay là ngày Bảo phát bệnh. Bảo… Bảo… Mau tới, Quỷ ca ca ôm, ca ca ôm ngươi, ngươi sẽ không đau . Bảo… Không đau, không đau…

Lam Vô Nguyệt buông tay đại ca đi ra ngoài. Lau đi khóe mắt ướt át, y tiến vào mộc ốc sư phó, đi vào bên giường, liếc mắt nhìn Tiểu Bảo còn đang cúi đầu khóc một cái, y ách thanh hướng A Mao nói: "Đem Tiểu Bảo ôm đến bên đại ca ta đi thôi, đại ca của ta luôn luôn kêu nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!