Tuy rằng trước khi đi sư phó một lần nữa dặn dò cậu phải bái Cốt làm sư, tuy rằng cậu cũng đã nghĩ kĩ nhất định phải cầu Cốt thu cậu làm đồ đệ, nhưng Tiểu Bảo chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ thuận lợi như thế, thuận lợi đến mức cậu chỉ biết ngây ngốc chớp chớp mắt, không biết nên phản ứng như thế nào.
Thật lâu không nghe thấy Tiểu Bảo kêu hắn là sư phó, Phàm Cốt mất hứng , thổi râu nói: "Còn ngốc lăng làm cái gì! Kêu sư phó!"
"A." Tiểu Bảo há mồm, thẳng đến khi râu Phàm Cốt bị tức đến dựng lên trời, cậu mới hiểu được đối phương đang nói cái gì. Hốc mắt nháy mắt ướt át, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu, Tiểu Bảo khóc hô: "Sư phó!"
Râu Phàm Cốt từ trời cao hạ thẳng xuống, cười tủm tỉm gật gật đầu, nói: "Không tồi không tồi, đến, kính trà cho sư phó."
Mao nhân đi vào, trên tay bưng một ly trà nóng. Tiểu Bảo khóc như núi đổ , đứng lên lau mắt, hai tay táy máy từ trên tay Mao nhân ca ca tiếp nhận chung trà, từng bước một đi đến trước mặt sư phó, chậm rãi quỳ xuống, cung kính hô lên: "Sư phó, uống trà."
"Không tồi không tồi, ha ha ha." Tiếp nhận trà, há miệng uống xong, Phàm Cốt vuốt vuốt chòm râu dài của mình, nói: "Tuy nói nhất nhật vi sư chung thân vi phụ (một ngày là sư, cả đời là cha), nhưng ngươi lại không được đem sư phó ta trở thành cha ngươi, ta là ca ngươi, nhớ kỹ không?"
Tiểu Bảo hai mắt đẫm lệ loan loan, lúm đồng tiền hãm thật sâu , thật mạnh gật đầu, cậu nhớ kỹ. Cậu có một vị sư phó phụ thân, lại có một vị sư phó ca ca, cậu quả thật là bảo bối.
Thực không biết xấu hổ cường thu một vị đồ đệ, Phàm Cốt càng xem Tiểu Bảo càng vừa lòng. Xoay người túm lên Tiểu Bảo, cầm lấy cổ tay Tiểu Bảo liền nhắm lại mắt. Tiểu Bảo ngoan ngoãn mặc sư phó nắm, biết sư phó là đang bắt mạch cho cậu, trong lòng càng miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn kích động. Chính là qua thời gian hơn một nén nhang sau, tươi cười trên mặt Tiểu Bảo đã không thấy, lại còn biến thành lo lắng, mày sư phó sao lại càng ngày càng nhăn?
Lúc này, Phàm Cốt cũng buông ra cổ tay Tiểu Bảo, mở mắt, giữa thần sắc là nồng đậm nghi hoặc. Hắn vuốt vuốt râu, tự nhủ thầm: "Kỳ quái, thật sự là kỳ quái."
"Sư phó?"
"Đừng lên tiếng."
Phàm Cốt lâm vào trong suy nghĩ của mình, Tiểu Bảo nhắm chặt miệng không dám lên tiếng quấy rầy sư phó, trong lòng cũng là hoang mang rối loạn , chẳng lẽ cậu bị bệnh?
Lại qua một nén nhang, Phàm Cốt mới buông tha cho chòm râu của mình, nhìn về phía Tiểu Bảo. Ánh mắt cùng lúc trước có rõ ràng bất đồng, mang theo tìm tòi nghiên cứu, nghi hoặc, còn dẫn theo vài phần đắc ý.
"Tiểu Bảo, cùng sư phó đi xem ca ca của ngươi đi."
Di? Tiểu Bảo khó hiểu mặc sư phó nắm lấy tay cậu đi ra ngoài, ngửa đầu nhìn sư phó, chờ sư phó nói cho cậu là không có sinh bệnh .
Nhưng Phàm Cốt lại một chữ đều không có đề cập tới thân mình Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì, ra khỏi ốc, hắn trực tiếp mang Tiểu Bảo vào một gian mộc ốc khác. Đi vào, Tiểu Bảo liền rút tay ra chạy tới bên giường gỗ, ôm lấy người đang nằm ở trên giường: "Quỷ ca ca! Quỷ ca ca!"
"Bảo!" Nhiếp Chính mới cùng Tam đệ nói chuyện vừa nghe đến thanh âm Tiểu Bảo, hai tay lập tức sờ soạng muốn ôm trụ người này. Tiểu Bảo vội vàng cầm tay Quỷ ca ca, nhìn thấy miệng vết thương trên xương quai xanh Quỷ ca ca lại nứt ra rồi, nước mắt cậu lại rơi xuống dưới, càng không ngừng cọ cọ mặt Quỷ ca ca. Tiểu Bảo cùng Tam đệ bình an vô sự đối với Nhiếp Chính mà nói so với cái gì đều trọng yếu hơn.
Tam đệ nói Phàm Cốt đem Tiểu Bảo một mình kêu vào nhà , hắn còn lo lắng không thôi, hiện tại xem ra Phàm Cốt không có làm khó Tiểu Bảo.
"Bảo, có bị thương không?" Nhiếp Chính hận chính mình nhìn không thấy.
"Không có, không có." Chân có bị rắn cắn, bất quá Tiểu Bảo sẽ không nói .
Lam Vô Nguyệt không muốn đại ca rất lo lắng, dù sao dọc theo đường đi hữu kinh lại vô hạn (có nguy hiểm nhưng vẫn vượt qua), bất quá là người nào đó trêu cợt mà thôi. Y cầm lấy tay đại ca cùng Tiểu Bảo nói: "Đại ca yên tâm đi, Tiểu Bảo và ta không có chuyện gì."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Nhiếp Chính vẫn không thể tin được hắn tìm được Phàm Cốt rồi.
Nhìn tình cảm chân thành tha thiết giữa "Huynh đệ" ba người, trên mặt Phàm Cốt không có cái gì biến hóa, nhưng trong lòng lại cực kỳ mãn ý. Bất quá nói lại, nếu không phải ba người này là suy nghĩ vì đối phương phát ra từ nội tâm, nhất là Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ đã cam tâm vì hai vị ca ca của nó mạo hiểm, Phàm Cốt cũng sẽ không đem bọn họ tiếp nhập Phàm cốc.
"Tiểu Bảo, tránh ra, sư phó muốn nhìn vết thương của hắn."
Tiểu Bảo lập tức buông ra Quỷ ca ca, mà Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính lại là dị thường chấn động, Phàm Cốt thu Tiểu Bảo làm đồ đệ ?! Tiểu Bảo lúc này mới nhớ tới mình còn chưa có nói cho ca ca, lập tức giữ chặt tay sư phó đang đi tới nói: "Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca, sư phó."
Phàm Cốt nghiêng mắt nhìn nhìn Tiểu Bảo, tiểu oa nhi này nói chuyện có chút không quá thích hợp nha. Đem chuyện này tạm thời áp ở trong lòng, Phàm Cốt khó có được giải thích: "Ta xem Tiểu Bảo thuận mắt, vừa mới thu nó làm đồ đệ . Các ngươi là huynh trưởng của nó, sau này liền theo nó kêu ta sư phó đi." Dứt lời, không để ý tới Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính đang kinh ngạc, hắn nhìn về phía Lam Vô Nguyệt nói: "Còn không hướng sư phó ta xin lỗi!" Dám nói hắn là lão bất hưu, hừ!
Khiếp sợ của Lam Vô Nguyệt nháy mắt tiêu tán, lập tức đối với vị lão bất hưu tâm nhãn nhỏ hẹp này nói: "Đồ nhi Lam Vô Nguyệt vừa mới mạo phạm sư phó, mong rằng sư phó không trách."
"Đồ nhi Nhiếp Chính, tạ ơn sư phó."
"Ân ân." Phàm Cốt một bộ dáng cậy già lên mặt. Tiểu Bảo nhìn nhìn sư phó, nhìn nhìn lại hai vị ca ca, không hiểu sao lại muốn cười.
Để cho Lam Vô Nguyệt cùng Tiểu Bảo đứng ở một bên, Phàm Cốt đầu tiên là nhìn Nhiếp Chính từ đầu đến chân, tiếp theo nói: "A Mao, lại đây đem xiêm y của hắn đều thoát, sau đó đi chuẩn bị cơm chiều đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!