Chương 27: (Vô Đề)

Trời hoàn toàn đen, cửa vào của tòa sơn thứ ba còn chưa đến, Lam Vô Nguyệt đơn giản tìm một nơi bí ẩn trong khe núi đặt chân. Đốt lên thảo đuổi muỗi mà Tiểu Bảo đặt ở sau xe ngựa, Lam Vô Nguyệt đi gần quanh đây kiếm chút nhánh cây đốt lửa.

Sau khi làm xong, Lam Vô Nguyệt xốc lên màn xe nói: "Đại ca, đêm nay liền ở trong này nghỉ chân đi, sáng mai trời gần sáng chúng ta lại đi tìm Phàm cốc."

"Không vội, ngươi cũng mệt mỏi , nghỉ ngơi một chút." Gặp Tam đệ, tâm tình Nhiếp Chính rõ ràng rất tốt, khóe mắt, khóe miệng đều dẫn theo một mạt vui sướng.

Nhìn nhìn bên trong xe, Tiểu Bảo đang oa ở bên người đại ca ngủ say, y liền chặt đứt ý niệm đánh thức nhóc trong đầu, ngược lại nói: "Đại ca, ngươi cả ngày chỉ nằm thân mình sẽ không thoải mái, ta ôm ngươi đi ra hít thở không khí đi." Nói xong liền vươn tay trái, muốn đem đại ca nâng dậy.

Nhiếp Chính lắc đầu, nói: "Tiểu Bảo mỗi ngày đều sẽ, lau người cho ta, giúp ta xoay người, bên ngoài mát mẻ , nhóc sẽ xốc lên màn xe, cho ta thông khí, ngươi đừng lo lắng ." Hơn nữa hắn không muốn cho Tam đệ thêm phiền toái, Tam đệ chỉ có một tay, ôm hắn đi ra ngoài chắc chắn cố sức.

Bất quá lời Nhiếp Chính nói nghe vào lỗ tai Lam Vô Nguyệt cũng là một loại cảm thụ khác. Hai mắt tràn đầy cảm kích lại nhìn Tiểu Bảo thêm vài lần, Lam Vô Nguyệt vẫn là đem đại ca dìu lên, nói: "Đại ca yên tâm, ta hiện tại tuy là mất một tay, nhưng cũng không kém trước kia bao nhiêu." Y sao lại không rõ đại ca là bận tâm đến tay y. Huynh đệ nhiều năm như vậy, Nhiếp Chính biết rõ Lam Vô Nguyệt rất cố chấp, trong ba huynh đệ bọn họ thì lão Tam là dạng người nói cái gì sẽ làm cái đó, hắn cũng sẽ không nói thêm nữa .

Trước đem chăn đang đặt ở một bên ra phô trên mặt đất, Lam Vô Nguyệt lên xe, đem tay phải đại ca khoát lên trên vai mình, tay trái nắm ở thắt lưng đại ca, thoải mái mà đem đại ca ôm lên, tiếp đó thoáng xoay người, đem cả người đại ca khiêng lên, lại chậm rãi rời khỏi xe ngựa. Đem đại ca đặt ở trên chăn, dựa vào thân cây, Lam Vô Nguyệt chỉnh lý y phục cho hắn, trấn an: "Thế nào đại ca?

Cho dù là một tay ta cũng có thể làm tốt."

Nhiếp Chính rõ ràng nở nụ cười, khả trong lòng lại phá lệ thương cảm, nhưng Tam đệ tuyệt sẽ không muốn hắn đau lòng, tay hắn hơi hơi giật giật, lập tức bị người hiểu được mà nắm lấy. Hắn khàn khàn nói: "Ngươi luôn luôn đều là tốt nhất."

Lam Vô Nguyệt quỳ gối bên người đại ca, đầu để ở trên vai hắn, cảm thụ khí tức còn sống của đại ca, thật lâu không lên tiếng. Nhiếp Chính cũng là im lặng, hắn chỉ dùng khí lực lớn nhất của mình cầm lấy tay trái lạnh lẽo của Tam đệ, trong trí nhớ, tay Tam đệ chưa bao giờ lạnh như thế. Sau tràng kiếp nạn kia, hắn thành phế nhân, Tam đệ mất cánh tay phải, Nhị đệ mất tích không rõ, bất quá chỉ là trong chớp mắt, hết thảy đều cảnh còn người mất.

Lam Vô Nguyệt thực thương tâm, thực khổ sở, nước mắt không tiếng động rơi xuống, bả vai khẽ nhúc nhích. Trong đêm yên tĩnh, trong rừng tĩnh lặng, y lấy phương thức như vậy đến giải quyết đau thương cùng hận thù đã áp ở trong lòng năm năm. Nguyên vốn tưởng rằng đại ca sớm đã chết ở trong tràng tai kiếp kia, lại không nghĩ rằng còn có thể tái kiến đại ca. Đủ loại gian khổ năm năm nay, y một mình nuốt xuống, không muốn cũng sẽ không nói cho đại ca.

Khóe mắt Nhiếp Chính cũng doanh đầy nước mắt, trong mảnh rừng tĩnh lặng này, cảm xúc áp dưới đáy lòng đã từ rất lâu rất lâu hiện tại không chịu khống chế phóng thích ra. Nhiếp gia nhất môn nay chỉ còn lại có ba người bọn họ, Nhị đệ còn không biết còn trên đời hay không. Vô số đêm, bên tai là tiếng kêu thảm thiết của người Nhiếp gia, trước mắt là huyết tinh không thể lau đi của đêm hôm đó, hắn hoàn toàn là dựa vào thù hận đối với Lâm Thịnh Chi, dựa vào cố chấp không cam lòng cứ như vậy chết đi mà cường ngạnh tiếp tục chống đỡ, nếu Tiểu Bảo không có phát hiện hắn, hắn không biết chính mình còn có thể chống đỡ bao lâu. Năm năm nay chịu tra tấn không thuộc về người, hắn không muốn, cũng sẽ không nói cho Tam đệ.

Đống lửa đã cháy tàn, Lam Vô Nguyệt thẳng đứng dậy, buông tay đại ca, lau khô mặt, ách thanh nói: "Đại ca, ngươi đói bụng đi, ta đi tìm chút thức ăn ."

"Trong xe hẳn là còn có chút thức ăn , không cần đi tìm ." Nhiếp Chính đau lòng Lam Vô Nguyệt, cũng lo lắng an nguy của y, sợ y ở trong rừng gặp nạn, dù sao hiện tại cũng đã khuya .

Nghĩ đến vài quả trứng gà cùng hai rổ bánh bột ngô khô khan kia, Lam Vô Nguyệt nhíu mày, huống chi hài tử Tiểu Bảo kia vừa thấy cũng biết là mấy ngày không ăn gì. Y đứng dậy từ bên trong xe ôm ra một cái chăn, phủ lên cho đại ca, nói: "Ta đi tìm chút thức ăn dã ngoại đến, không chỉ là đại ca, mà Tiểu Bảo cũng phải ăn ngon một chút."

Lời khuyên dừng ở bên miệng, nghĩ đến Tiểu Bảo bởi vì hắn mà không biết ăn bao nhiêu khổ, tâm Nhiếp Chính lại từng trận đau đớn. Tiểu Bảo hôm nay bị ủy khuất, hẳn là phải được ăn ngon một chút.

"Vậy, phiền toái ngươi . Tiểu Bảo sau khi, gặp được ta, ăn rất nhiều khổ, hài tử này cho tới bây giờ chưa từng, hô qua một tiếng khổ với ta."

"Đại ca còn theo ta khách khí cái gì?"

Lam Vô Nguyệt có chút không vui , dịch dịch chăn cho đại ca, tay đụng tới mấy khối cứng rắn gì đó, Lam Vô Nguyệt sờ sờ, sửng sốt.

"Xảy ra chuyện gì?" Nhận thấy được hơi thở Tam đệ biến hóa, Nhiếp Chính cảm thấy căng thẳng, "Là của Tiểu Bảo, xảy ra chuyện gì?"

Lam Vô Nguyệt không nói, lấy qua kiếm cắt trên mặt chăn, vừa thấy đến thứ giấu ở trong chăn, sắc mặt của y thay đổi.

"Vô Nguyệt?"

Xuất ra mấy khối bạc, Lam Vô Nguyệt trực tiếp phóng tới trên tay đại ca. Đến khi Nhiếp Chính sờ thăm dò xem đó là cái gì, sắc mặt của hắn cũng thoáng chốc thay đổi, Tiểu Bảo không phải nói không có bạc sao? Nghĩ tới cái gì, tay Nhiếp Chính phát run.

Lam Vô Nguyệt tiếp tục ở trong chăn tìm, lục tục thế nhưng nhảy ra những tán bạc vụn có đến gần hai trăm lượng. Lam Vô Nguyệt nhìn xiêm y đại ca từ đầu đến chân sạch sẽ mới tinh, còn có trong rương từng thân xiêm y cũng đồng dạng sạch sẽ rõ ràng là của đại ca, lại nghĩ đến xiêm y Tiểu Bảo tràn đầy chắp vá và giày vải rách nát lộ ra cả ngón chân, y cắn chặt miệng.

"Này hài tử ngốc…" thanh âm Nhiếp Chính thực khàn, "Rõ ràng có bạc, sao lại không lấy ra? Cho bọn họ, cũng sẽ không bị bọn họ, khi dễ."

"Nhóc hẳn là lưu cho đại ca." Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn về phía xe ngựa, một chút cũng không hiếu kỳ hài tử kia sẽ làm như thế.

Đem bạc thu hảo, uy đại ca uống lên chút nước, Lam Vô Nguyệt đi tìm thức ăn. Bốn phía tràn đầy thanh âm côn trùng kêu vang, Nhiếp Chính lại nghe không vào, trong lòng vẫn chưa hết sóng cuộn tứ bề bởi phát hiện vừa rồi. Hài tử ngốc… Bảo thật là hài tử ngốc… Thật muốn nhìn bộ dáng Bảo một cái, nhất định là cũng đáng yêu như thanh âm của nhóc.

Đợi ước chừng nửa canh giờ, Lam Vô Nguyệt đã trở lại, trong tay là hai con xà đã được xử lý tốt, rất phì. Tiếp đó y lại từ trong rừng hái chút nấm cùng rau dại. Bên trong xe ngựa cái gì cũng đều có đồ dùng, chỉ chốc lát sau xà thịt đã nghi ngút ở trong nồi. Cơ hồ là xà thịt vừa được nhấc xuống, tiểu Bối bồi Tiểu Bảo cùng nhau ngủ liền từ trong xe chui ra.

Ngồi ở bên người đại ca, Lam Vô Nguyệt dùng nhánh cây tát tát đống lửa, đây là một đêm tâm tình an tĩnh nhất trong suốt năm năm nay của y.

"Vô Nguyệt, độc trong cơ thể ngươi, đều giải?" Nhiếp Chính hỏi ra nghi vấn hắn nghẹn hồi lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!