Chương 24: (Vô Đề)

Ngay trên đường Lâm Thịnh Chi chạy về phủ, trên giang hồ lại có tin tức mới ── võ lâm minh chủ Lâm Thịnh Chi tựa hồ cùng thảm án Nhiếp gia có liên quan. Trong lúc nhất thời, các bản cũ mọi thuyết xôn xao. Mỗi ngày đều có người bị kẻ thần bí giết chết, đầy người đao họa phơi thây hoang dã. Hung đồ ở phụ cận mỗi một người chết đều để lại một câu. Cái gì là Lâm Thịnh Chi lấy Nhiếp gia đao, cái gì là Lâm Thịnh Chi lấy thiên tàm bảo giáp y của Thiếu Lâm tự, cái gì là Lâm Thịnh Chi lại lấy đến vật trấn sơn của môn phái nào đó.

Nhưng này cũng thật trùng hợp, bao gồm Thiếu Lâm tự lẫn mấy đại môn phái cũng đúng là trong vòng vài năm đều lục tục vứt bỏ bảo vật của mình. Chẳng lẽ bảo vật đó quả thật là Lâm Thịnh Chi trộm đi ? Hơn nữa chuyện Nhiếp gia cùng năm bị diệt môn cùng bảo vật các môn phái hình như cũng có liên quan tới Lâm Thịnh Chi. Mọi người vừa nghĩa như thế, không khỏi đánh cái rùng mình. Môn phái bị diệt lẫn các bảo vật vì sao lại có liên quan với Lâm Thịnh Chi? Chẳng lẽ là hắn diệt ?

Chúng nhân đang nóng lên với ý nghĩ tìm kiếm Nhiếp gia đao trong nháy mắt tựa hồ thanh tỉnh , vạn nhất chuyện này đều có liên quan tới Lâm Thịnh Chi, vậy bọn họ cho dù tìm được Nhiếp gia đao thì chẳng lẽ có thể có được sao? Không nói đến có thể dính đến họa sát thân hay không, thậm chí càng có khả năng đưa tới tai ương diệt môn. Vừa nghĩ vậy, trong lòng mọi người đều âm thầm suy tính, bắt đầu nổi lên hoài nghi Lâm Thịnh Chi. Đem toàn bộ chuyện năm đó từ từ ngẫm lại, Nhiếp gia gặp chuyện không may người đầu tiên phát hiện chính là Lâm Thịnh Chi; mà người đầu tiên nói Diệp Địch hạ độc cũng là Lâm Thịnh Chi…

Tóm lại, mọi chuyện năm đó đều là từ nơi của Lâm Thịnh Chi truyền ra. Lúc bọn họ đuổi giết Diệp Địch, Diệp Địch cũng từng kêu oan, nói việc Nhiếp gia không liên quan tới hắn. Phải biết rằng, Nhiếp Chính vừa chết, Lâm Thịnh Chi liền thành võ lâm minh chủ, vài năm này lại độc chiếm võ lâm đại quyền. Liên tưởng đến đây, không ít người đều là một trận run run.

"Hôm nay đã chết mấy người?"

Đùa giỡn với yêu sủng Hải đông thanh của mình, Phan Linh Tước đưa lưng về nô phó hỏi.

"Hồi thiếu gia, vừa mới truyền đến tin tức, hôm nay lại có bốn người bị kẻ thần bí giết chết. Vẫn chết bởi đao họa, chết không nhắm mắt."

Phan Linh Tước nâng hạ cánh tay, Hải đông thanh giương cánh bay đi, dừng ở trên cây phía trước cửa sổ. Phan Linh Tước xoay người, khóe môi khẽ câu một mạt trào phúng nói: "Ta còn tưởng Lâm Thịnh Chi thực thông minh, cũng bất quá là một kẻ phàm nhân. Hiện tại trên giang hồ tràn đầy nghi ngờ đối với hắn, ta rất ngạc nhiên hắn phải làm sao thu thập đây.

Dùng bố khăn xoa xoa tay, Phan Linh Tước đi đến thảng y (ghế nằm) ngồi xuống, tiếp nhận chung trà gia phó đưa lên uống một ngụm, nói: " Phiền toái của Lâm Thịnh Chi không quan hệ tới ta, ta chỉ để ý Lam Vô Nguyệt có phải còn sống hay không. Trực giác nói cho ta biết, người Nhiếp gia chưa tử tuyệt. Người thần bí này không phải Diệp Địch thì chính là Lam Vô Nguyệt. Ngươi tự mình đi tra chuyện liên quan giữa Lâm Thịnh Chi cùng Nhiếp gia , tốt nhất có thể tra ra chút gì đó."

"Vâng, thiếu gia."

Phan Linh Tước nở nụ cười hai tiếng, lẩm bẩm: "Bất quá những người đó chết kiểu này không giống như là lão nhị Diệp Địch buồn chán kia làm ra, ngược lại rất hợp cá tính có thù tất báo của Lam Vô Nguyệt." Gã híp mắt, "Tốt nhất là y, ta đã chờ đến không kiên nhẫn ."

Nô phó chỉ gật gật đầu, không nói gì. Các tâm phúc của Phan Linh Tước đều biết cố chấp của gã đối với Lam Vô Nguyệt. Trước kia Lam Vô Nguyệt đối với gã cho tới bây giờ đều là không cho chút sắc mặt, nếu không thì là làm như không thấy. Công phu Phan Linh Tước không bằng Lam Vô Nguyệt, hơn nữa lúc đó có Nhiếp Chính hậu thuẫn, Phan Linh Tước vẫn tìm không thấy cơ hội ra tay với Lam Vô Nguyệt.

Cuối cùng đợi cho Nhiếp gia ngã xuống, Lam Vô Nguyệt lại sinh tử không rõ, Phan Linh Tước tức giận là điều có thể hiểu.

Nâng tay vẫy lui nô phó, Phan Linh Tước nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ thấy được một vị tuyệt mỹ nhân đối diện gã cười. Ngay sau đó, trong mắt Phan Linh Tước lướt qua ngoan lệ, trong mắt Lam Vô Nguyệt cho tới bây giờ đều không có gã! Vô Nguyệt a Vô Nguyệt, ngươi nhất định phải sống, ta đã khẩn cấp muốn đem ngươi cột ở trên giường hàng đêm cùng ngươi tiêu hồn .

…………

Nhìn thư phòng hoàn toàn bị thiêu hủy cùng với cửa vào mật đạo giống như cái miệng rộng hắc sắc đang trương, sắc mặt Lâm Thịnh Chi muốn có bao nhiêu âm trầm liền có bấy nhiêu âm trầm. An Nhược Dao đứng ở phía sau hắn đại khí không dám ra, phu thê mười mấy năm , nàng còn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của phu quân.

Quyền đầu nắm thật chặt, Lâm Thịnh Chi phản thủ liền cho An Nhược Dao một cái tát, cả giận nói: "Ngươi làm đương gia như thế nào?! Ta mang cả nhà hết thảy đều giao cho ngươi, ngươi chính là quản như thế!"

Không nhìn An Nhược Dao đang khiếp sợ cùng trên mặt in hằn rõ ràng năm ngón tay, Lâm Thịnh Chi lại là một cái vung tay huy qua, thân mình An Nhược Dao bay lên dừng ở trên mặt đất tràn đầy tro tàn.

"Lão gia!"

Tam phu nhân Phương Hương cùng tứ phu nhân Đinh Dong Dong đồng thời hô lớn, hai người nâng dậy An Nhược Dao đang hoàn toàn ngây ngốc, Phương Hương nhịn không được nhíu mi nói: "Lão gia! Ngài sao có thể đem tức giận hạ ở trên người tỷ tỷ? Thư phòng lão gia ngày thường không cho bất luận kẻ nào tiến vào, cũng chỉ là lão gia tự mình thủ , nữ nhân chúng ta làm sao quản được cao thủ trên giang hồ?

Lão gia không đi chất vấn bọn thị vệ trong phủ, lại lấy tỷ tỷ đến trút giận, này có đạo lý gì?"

"Đám nữ nhân các ngươi thì biết cái gì!" Lâm Thịnh Chi trong lòng vừa hoảng vừa tức. Mật đạo bị người phát hiện , hắn lại còn không biết người tới là người phương nào. Còn có vàng bạc châu báu trong mật đạo, toàn bộ bảo vật các môn phái hắn tìm rất lớn công phu vơ vét đến trong một đêm toàn bộ không còn!

Ngũ quan Lâm Thịnh Chi thật sâu vặn vẹo cùng nhau, An Nhược Dao giống như lần đầu tiên nhìn thấy trượng phu của mình, xa lạ khiến trái tim nàng băng giá. Trên mặt rất đau, nhưng cũng không đau bằng trong lòng. Giờ khắc này, An Nhược Dao xem như hiểu được Đông vì sao lại rời đi.

Không có ý thức đến chính mình quá đáng, Lâm Thịnh Chi khắc chế dục vọng giết người lạnh giọng hỏi: "Sau khi lửa tắt ai tiến vào thư phòng?"

Phương Hương cùng Đinh Dong Dong trăm miệng một lời nói: "Chỉ có chúng ta cùng tỷ tỷ tiến vào. Tỷ tỷ nói thư phòng lão gia chắc chắn có rất nhiều thứ trọng yếu, nếu không bị đốt cũng không thể khiến ngoại nhân nhìn thấy, chúng ta cùng tỷ tỷ đem những thứ còn chưa bị thiêu hủy toàn bộ đặt ở trong rương , đặt ở trong phòng lão gia ni."

Trong mắt Lâm Thịnh Chi hiện lên sát ý, ba nữ nhân này, không thể lưu.

"Ha ha…" An Nhược Dao nở nụ cười, nàng từ nãy vẫn nhìn Lâm Thịnh Chi, chống đỡ tay hai vị muội muội miễn cưỡng đứng lên. Ho khan vài tiếng, khụ ra ngụm huyết tụ, nàng thản nhiên hỏi: "Lão gia muốn đem ba tỷ muội chúng ta diệt khẩu sao? Lão gia nghĩ rằng còn có thể sót lại cái gì?" Tâm, đã chết.

"Lão gia không ngại tự mình đi nhìn xem đi, nếu lo lắng, liền đem chúng ta đều giết đi." Không muốn lại liếc mắt nhìn nam nhân này một cái, An Nhược Dao hai tay giữ chặt Phương Hương cùng Đinh Dong Dong, nói: "Chúng ta đi thôi, miễn cho lão gia lát nữa mất hứng lại lấy chúng ta trút giận."

Phương Hương cùng Đinh Dong Dong cũng đối với thái độ của phu quân mình vô cùng thương tâm, hai người theo An Nhược Dao ly khai.

Nhìn bóng dáng An Nhược Dao, dòng khí thị huyết trong người Lâm Thịnh Chi càng không ngừng hướng lên trên, có người vẫn ở bên tai của hắn nói: "Giết nàng giết nàng giết nàng…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!