Chương 17: (Vô Đề)

Bởi vì Tiểu Bảo bị thương, các thúc thúc bá bá thẩm thẩm liền đem thức ăn đến phòng Tiểu Bảo. Tiểu Bảo hành động không tiện, dùng giấy dầu bọc lại bánh bao để tiểu Bối đưa đi cho Quỷ ca ca, cậu cùng tiểu Bối ăn phần cơm của cậu. Tiểu bối thông minh giúp Tiểu Bảo chiếu cố rất nhiều, cũng may mắn sinh thần Lâm Thịnh Chi sẽ lập tức tới , người trong phủ đều bề bộn nhiều việc, không ai phát hiện bí mật của Tiểu Bảo.

Đến chạng vạng, Tiểu Bảo dùng toàn bộ khí lực của một ngày mà xuống giường. Chập chững từng bước đi vào cạnh cửa mở ra, ánh mắt Tiểu Bảo thũng thành một cái động hướng ra ngoài nhìn xem, bên ngoài không có người, Nam bá bá đã thượng dược cho cậu xong liền trở về nên không có người đến . Tiểu Bảo nhẹ nhàng thở ra, tha tàn chân đi vào đến bên giếng trong viện múc nước. Cậu đói một ngày không sao cả, nhưng không thể làm cho Quỷ ca ca đói . Nấu xong cháo so với bình thường dùng thời gian lâu gấp đôi, Tiểu Bảo lại đem bánh bao thẩm Lưu cho cậu ở trên bếp nướng thơm ngào ngạt . Đợi sa oa (nồi) không còn quá nóng , Tiểu Bảo nhẫn chịu thương nơi chân, từng chút na trở về phòng, tiến vào gầm giường.

Mật đạo trừ bỏ đoạn động khẩu Tiểu Bảo còn chưa có đào, nơi khác đều đã rộng hơn, Tiểu Bảo đứng lên cũng thông thuận rất nhiều. Đùi phải rất đau , Tiểu Bảo liền dùng nửa thân mình nằm úp sấp chậm rãi na về phía trước, tiểu Bối đã ôm ống trúc đi qua, nhìn cửa mật đạo càng ngày càng gần, Tiểu Bảo cười mở miệng, rất nhanh có thể nhìn thấy Quỷ ca ca .

Chân trái đều nhuyễn đến run lên , Tiểu Bảo cuối cùng đi đến mật đạo khẩu. Đem bao sa oa cẩn thận buông, Tiểu Bảo nhuyễn nhuyễn kêu: "Quỷ ca ca."

Nhiếp Chính chậm rãi triển khai song chưởng, làm ra tư thế ôm Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy tâm ngọt ngào . Hao hết khí lực đi đến bên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo sờ sờ Quỷ ca ca, lại nhẹ nhàng nằm úp sấp lên trên người hắn làm cho Quỷ ca ca ôm trong chốc lát, tiếp đó tràn đầy vui sướng nói: "Ăn cơm a."

Nhiếp Chính nhịn không được dùng cằm cọ cọ đầu Tiểu Bảo, sau đó sờ soạng đến cái trán của cậu, nhẹ nhàng ấn lên cái hôn.

"Quỷ ca ca!" Tiểu Bảo ô trán, mục mâu nháy mắt đỏ lên, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu.

"Bảo…" Đứa nhỏ này bị thương không nhẹ, trên người đều ướt đẫm.

"Quỷ ca ca!" Tiểu Bảo kích động không thôi không rõ ràng lắm Quỷ ca ca hiện tại suy nghĩ cái gì, cậu chỉ biết là Quỷ ca ca hôn cậu, Quỷ ca ca đau cậu . Vùi đầu ở hõm vai Quỷ ca ca, Tiểu Bảo nghẹn ngào thấp gọi: "Quỷ ca ca… Ca ca… Ca ca…"

"Bảo…" Nhất định không cần gạt ta, nhất định không cần.

Lau khóe mắt, Tiểu Bảo chống đỡ thân mình ngồi xuống, lấy qua sa oa, giọng nói mang nghẹn ngào: "Quỷ ca ca, ăn cơm."

"Hảo."

Lưu nước mắt hạnh phúc, Tiểu Bảo uy Quỷ ca ca ăn cơm, tiếp đó dưới sự trợ giúp của tiểu Bối rửa sạch ô vật hôm nay cho Quỷ ca ca. Ở trên mặt Quỷ ca ca hôn một cái, Tiểu Bảo dùng hai tay làm chân, na trở về mật đạo. Nhưng cậu không có quay về phòng nghỉ ngơi, mà là cầm lấy cái cuốc nhỏ của mình.

"Phốc phốc" Thanh âm ở trong mật đạo vang lên, nghĩ đến đó là thanh âm gì, Nhiếp Chính hô hấp dồn dập, Tiểu Bảo là đang đào mật đạo sao? Giãy dụa xoay người, Nhiếp Chính hướng đến chỗ phát ra tiếng mà lê.

"Ca ca?"

Đến khi bàn tay Nhiếp Chính vươn đến mật đạo khẩu, một cái tay nhỏ bé dính đầy bùn đất bắt được hắn, ngón tay Nhiếp Chính run run, hắn đụng đến vết chai cưng cứng trong lòng bàn tay mềm mại.

"Bảo? Đang làm, cái gì?" Là đang đào mật đạo sao?

Tiểu Bảo vỗ nhẹ bả vai Quỷ ca ca trấn an, nhỏ giọng nói: "Ca ca nằm , ta đang lấy đất, lấy xong rồi, mang ca ca, đi." Ngữ khí thoải mái cứ như đào mật đạo là một chuyện cực kì dễ dàng, đã quên vì đào mật đạo mà hai tay của cậu nổi lên bao nhiêu vết xưng phù, cuối cùng lại biến thành huyết phao. Nhiếp Chính sau khi nghe xong câu đó trong cổ họng phát ra tiếng tê tê, khóe mắt có giọt nước trào ra.

Tiểu Bảo đau lòng lấy mu bàn tay lau đi, nghiêng người ở trên trán Quỷ ca ca hôn một cái, nhuyễn nhuyễn nói: "Nằm ."

"Tạ… Tạ…" thân thể Nhiếp Chính chống đỡ hết nổi ngã xuống, lại vẫn là lưu luyến buông ra tay Tiểu Bảo, đó là hy vọng của hắn.

"Không tạ, không tạ." Tiểu Bảo vội vàng nói: "Quỷ ca ca, không tạ, ta nguyện ý, nguyện ý." Cậu không cần Quỷ ca ca tạ ơn, cậu muốn dẫn Quỷ ca ca đi.

"Hảo… Hảo…" Nhiếp Chính chế trụ nước mắt, bất động.

Đau lòng nhìn Quỷ ca ca một lát, Tiểu Bảo không nói gì nữa, mà là càng cố gắng đào cho xong mật đạo. Tiểu Bảo thực may mắn, may mắn người kia làm bị thương chân của cậu chứ không phải tay cậu, bằng không cậu không thể đào được mật đạo, không thể mau chóng cứu đi Quỷ ca ca .

Đêm nay, Tiểu Bảo mệt mỏi mang một thân thương ở nơi cách mật đạo khẩu không đủ một thước trầm ngủ. Trong lúc ngủ, cậu mơ thấy cậu giải khai xiềng xích trên người Quỷ ca ca, lại như thế nào cũng vô pháp đem Quỷ ca ca từ mật đạo mang đi. Quỷ ca ca đầy người vết thương, cậu thoáng chạm vào Quỷ ca ca, vết thương trên người Quỷ ca ca liền bị hở bung ra. Ngay khi cậu vô kế khả thi, cửa sắt hình phòng bị người mở ra, Diêm La vương vào được, sau đó phát hiện ra cậu.

"A!"

Mở choàng mắt, Tiểu Bảo bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên hướng động khẩu nhìn lại, chỉ thấy Quỷ ca ca đang ngủ say, tiểu Bối ở bên chân cậu ngủ cũng bị một tiếng vừa rồi làm cho tỉnh lại . Nguyên lai là giấc mộng… Sờ sờ đầu tiểu Bối làm cho nó tiếp tục ngủ, Tiểu Bảo bị dọa hết hồn có làm sao cũng không ngủ được . Hai cánh tay dùng sức quá độ nên mềm nhũn, Tiểu Bảo buông tha cho ý niệm tiếp tục đào đất trong đầu.

Ngày mai cậu có thể đào xong mật đạo, nhưng giấc mộng vừa rồi nhắc nhở cậu muốn đem Quỷ ca ca từ mật đạo ra ngoài không phải là chuyện dễ. Làm sao đây ni?

Lại liếc mắt nhìn Quỷ ca ca một cái, Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, khó khăn xoay ngươi hướng đến phòng mình na na. Hoàng bá bá cho cậu rất nhiều thư, không biết có thể tìm được phương pháp dễ làm hay không.

Chui ra gầm giường mới phát hiện trời đã tờ mờ sáng, hơn nữa là thời điểm mọi người đang ngủ say. Tiểu Bảo dựa vào giường nghỉ ngơi, rồi mới miễn cưỡng đứng lên từng bước na na đến trước thủy bồn rửa tay lẫn mặt. Hoàn hảo bị mộng bừng tỉnh , tiếp qua một canh giờ thẩm thẩm sẽ tới đưa cơm cho cậu, phát hiện cậu không ở trong phòng liền phiền toái .

Đem xiêm y tràn đầy đất bẩn trên người thay đổi, kéo xuống bố bao lấy đầu, châm đèn lấy đến bên giường. Đầu giường chất đầy thư Hoàng Lương Ngọc đưa cho cậu, trong đó có một nửa Tiểu Bảo đều xem xong rồi. Tiểu Bảo cẩn thận từ giữa tìm kiếm thư cậu có thể cần, tìm ra mấy bản tựa vào đầu giường xem. Tiểu Bối cũng từ dưới sàng chui ra, còn thực thông minh đem gạch đẩy trở về. Tiểu Bảo vỗ vỗ bên người, tiểu Bối vẫy vẫy đất trên người nhảy lên giường, ở bên chân Tiểu Bảo nằm xuống, lại nhắm hai mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!