Chương 115: (Vô Đề)

"Khách quan thỉnh vào bên trong."

"Tiểu nhị, có gà không?"

"Có có, Khiếu hoa kê của bổn điếm là nhất tuyệt nha."

"Vậy đến một con, mặt khác mấy món ăn nhỏ ngươi xem có gì thì đem lên."

"Có ngay, khách quan chờ, lập tức có."

Còn chưa có ngồi xuống, một người liền khẩn cấp tháo xuống mũ, trên trán tràn đầy mồ hôi. Người trong điếm đang dùng cơm vừa nhìn đến dung mạo của y đều là một bộ dáng giật mình, mà trong giật mình càng mang theo vài phần tiếc hận. Mặt khác vài vị vừa theo đến sau khi ngồi xuống cũng tháo xuống mũ, trong đó một người vừa lộ mặt liền lập tức khiến cho kinh hô.

Bất quá người nọ cũng không cần ánh mắt người bên ngoài nhìn hắn, đem mũ phóng tới ghế, rót trà cho hai gã lão giả đang ngồi, lại rót đầy cho hai người khác, sau đó giơ lên ấm trà, ngửa đầu uống lên, thoạt nhìn đúng là khát nước muốn chết.

"Tiểu nhị, thêm hai ấm trà, không cần quá nóng."

"Có ngay."

Nam tử dung mạo tuấn mỹ, có thể nói là tuyệt sắc khuyết một tay thô thanh hướng tiểu nhị rống lên, bát trà trong tay đã rỗng . Đem ấm trà phóng tới trên bàn, nam tử cao lớn miễn cưỡng đỡ khát lau lau gương mặt tràn đầy lông, khí tức phun ra vẫn mang vài phần sóng nhiệt.

Tiểu nhị mang hai ấm trà lại đây, rót đầy trà cho năm người, thật cẩn thận lại có chút bất an nhìn tuấn mỹ nam tử vài lần, tiếp theo lại xem xét nam tử lông lá vài lần, đại khí không dám xuất nhanh chóng lui ra. Nam tử lông lá đối với ánh mắt quanh mình không chút cảm giác hoặc là nói không thèm quan tâm cầm lấy ấm trà lại uống nửa ấm, lúc này mới thoải mái thở hắt ra.

Tuấn mỹ nam tử quạt tay áo, cau mày oán giận: "Sớm biết vậy muộn thêm mấy tháng hãy đi ra , hôm nay nóng chết người."

"Tâm tĩnh tự nhiên lạnh." Bạch phát lão giả một bộ dáng tao nhã uống ngụm trà, vuốt vuốt râu, trên trán chỉ có vài giọt mồ hôi. Nam tử lớn tuổi tóc xám trắng, một thân vải thô rót đầy trà cho tuấn mỹ nam tử, cười nói: "Ngươi là mát mẻ quen , này còn chưa đến thời điểm nóng nhất đâu."

"Hô, thật muốn nhảy xuống nước bơi." Tuấn mỹ nam tử càng không ngừng quạt gió, thế nhưng mồ hôi vẫn là càng không ngừng chảy, y vẫn là lần đầu tiên biết mình sợ nóng như thế. Mắt lạnh nhìn một vòng người đang nhìn chăm chú bọn họ, thẳng đến không ai còn dám nhìn, sắc mặt tuấn mỹ nam tử mới thoáng hòa hoãn chút.

"Khách quan, đồ ăn đến đây."

Tiểu nhị bưng một khay lớn, tay chân lanh lẹ dọn xong đồ ăn, còn hào phóng tặng một bầu rượu. Nhìn bộ dáng tiểu nhị kinh sợ, sau khi tiểu nhị rời đi, tuấn mỹ nam tử nhỏ giọng đối với người bên cạnh nói: "Chúng ta có đáng sợ như vậy sao?"

Lớn tuổi nam tử kéo xuống hai chân gà đặt ở trong bát trước mặt hai vị lão giả, hạ giọng nói: "Đáng sợ không phải chúng ta, mà là bọn rắn độc nơi này. Ta thấy chủ quán nghĩ đến chúng ta cũng là bọn rắn độc kia a."

Tuấn mỹ nam tử vừa nghe mất hứng : "Đem ta trở thành rắn độc, hắn thật sự là mắt bị mù, có rắn độc mĩ như ta sao?"

"Ha ha, Tam đệ, vi huynh ta vẫn là lần đầu tiên nghe ngươi nói chính mình như thế a, trước kia ai nói ngươi đẹp ngươi chính là muốn giết người." Lớn tuổi nam tử cười trêu ghẹo nói.

Tuấn mỹ nam tử khẽ nhướng mày, không giận ngược lại cười nói: "Ta hiện tại một ngày không nghe người gọi ta "Mỹ nhân ca ca" ta liền không thoải mái." Dứt lời, tuấn mỹ nam tử thở dài: "Ai, hơn nửa tháng không nghe được, thật sự là nhớ."

Nam tử lớn tuổi cùng nam tử lông mao sắc mặt hơi đổi, không khí trở nên thấp trầm.

"Ta nói ba người các ngươi có chút tiền đồ được không?" Một vị lão giả chịu không nổi gõ gõ chén đĩa.

Tuấn mỹ nam tử không sợ chết nói: "Sư phó có sư thúc làm bạn, đáng thương người cô đơn chúng ta."

"Xú tiểu tử!" Mặt lão giả đỏ lên, nâng đũa phóng qua. Tuấn mỹ nam tử cười né tránh, khuôn mặt tươi cười kia mười phần muốn bị đánh. Nhìn nụ cười này, xung quanh đều ảm đạm thất sắc, mọi người trước đó bị y nhìn sợ tới mức né tránh lại nhịn không được nhìn chăm chú y chảy nước miếng.

"Ở đâu tới mỹ nhân cười đùa a?" Một đạo âm thanh khó nghe đến cực điểm theo cửa truyền tới. Người trong điếm vừa nhìn thấy người đến đều để đũa xuống thất kinh đứng dậy bước đi. Tuấn mỹ nam tử mắt nhìn đối phương, thần sắc lạnh nhạt ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa gắp lên một miếng thịt nhét miệng.

"Chậc chậc chậc, quả nhiên là mỹ nhân, ngay cả dùng bữa đều đẹp như thế." Người nọ hướng tùy tùng phía sau nháy mắt, câu khóe miệng đi vào trước bàn, rất càn rỡ ở trên mặt tuấn mỹ nam tử đánh giá một phen, nói thẳng: "Không biết vị mỹ nhân này có thể đến quý phủ tại hạ uống ly trà hay không?"

Tuấn mỹ nam tử không có tiếp lời, nam tử lớn tuổi không chút để ý liếc mắt đối phương một cái, lạnh lùng nói: "Vị huynh đài này, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trên đời này chỉ có một người có thể gọi huynh đệ của ta là mỹ nhân."

Người nọ tựa hồ lúc này mới phát hiện nam tử lớn tuổi tồn tại, ngoài cười nhưng trong không cười rút ra kiếm bên hông, hướng trên bàn vừa đặt, ngang ngược nói: "Người của "Tước trang" ta đây còn càng muốn kêu vài tiếng mỹ nhân ." Nói xong, gã liền đưa tay sờ lên cằm mỹ nhân. Cố ý nói ra Tước trang, chính là làm cho đối phương biết thân phận của mình.

Nào biết…

"A! !"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!