Chương 38: THỬ THÁCH 3 THÁNG — chương của những dằn vặt không tên

— chương của những dằn vặt không tên

Ngay từ khoảnh khắc đặt chân đến Singapore, Wind đã biết… anh không chỉ bước vào một cuộc mặc cả — mà là một bản án không lời, được viết bằng 15 năm nợ nần câm lặng. Không giấy tờ, không cam kết, nhưng mỗi hành động, mỗi ánh nhìn của Ngân Hà đều toát lên một điều:

"Ba tháng. Nếu sau đó anh vẫn không chọn em, em sẽ buông tay. Nhưng bây giờ… anh nợ em"

Trong ba tháng đó, họ sống trong cùng một căn hộ cao cấp được sắp xếp bởi Trịnh Gia. Không gian vừa đủ riêng tư, nhưng cũng vừa đủ xa cách để không ai bị tổn thương thêm lần nữa.

Anh vẫn chăm sóc Ngân Hà, vẫn đưa đón cô đi vật lý trị liệu, vẫn ngồi lặng im nghe cô nói về giấc mơ được sống lại tuổi thanh xuân bên anh… Nhưng tất cả đều diễn ra như một người hộ vệ — không phải người chồng. Wind tưởng mình có thể giữ khoảng cách.

Giữ đúng ranh giới của một người "chồng hợp pháp" và một "người đàn ông không còn yêu". Nhưng anh đánh giá thấp sự kiên nhẫn – và thủ đoạn – của cô ấy.

Tháng đầu tiên

Ngân Hà luôn biết cách khiến mọi thứ trông như thật. Cô ấy dịu dàng một cách lạ thường. Cô ấy không ghen, không ép buộc — chỉ lặng lẽ bày biện mọi thứ như thể họ đã từng hạnh phúc thật sự. Căn hộ không còn mùi vị lạ lẫm, mà quen đến ngột ngạt.

Như một chiếc lồng thủy tinh đẹp đẽ, đầy đủ tiện nghi… chỉ thiếu tự do.

Cô ấy chăm sóc anh bằng sự điềm tĩnh đến đáng ngờ, không cần nói "yêu

", chỉ cần xuất hiện đúng lúc, nói những điều vừa đủ, và sắp xếp mọi thứ theo cách khiến người ngoài nhìn vào tưởng như họ là một cặp đôi đang hồi sinh lại hạnh phúc cũ. Có lần cô mang về một hộp cơm, đặt lên bàn rồi rút điện thoại ra chụp."Cười lên, Wind.

"Anh không cười. Nhưng bức ảnh đó vẫn được đăng, vẫn nhận về hàng ngàn lượt yêu thích. Và Ánh Dương chắc cũng đã thấy nó. Anh từng nghĩ:"Mình có thể chịu đựng được điều này. Chỉ cần 3 tháng."

Mỗi đêm, khi Ngân Hà đã ngủ, anh ngồi một mình trước ban công, nhìn xuống những tòa nhà sáng đèn ở Marina Bay. Trong ánh đèn mờ mịt, anh luôn thấy một cái bóng — không rõ mặt, không rõ hình, nhưng trong lòng anh biết chắc chắn… là em.

Ánh Dương.

Anh nhớ cách em hay cúi đầu khi cười, nhớ giọng em chậm rãi khi đọc từng dòng mã code, nhớ cả cái cách em quay đi khi bị anh nhìn quá lâu. Mỗi ngày không có em là một ngày anh mất phương hướng. Nhưng anh không cho phép bản thân yếu đuối. Anh còn lời hứa với Ngân Hà.

Còn Trịnh Gia. Còn trách nhiệm.

Có lần, Ngân Hà hỏi:

"Nếu không vì lời hứa với ba mẹ em, anh có ở lại không?"

Anh im lặng. Nhưng trong lòng vang lên một tiếng "Không

"rõ ràng đến mức khiến chính anh cũng đau. Tháng thứ hai Mọi thứ bắt đầu chuyển hướng. Ngân Hà trở nên táo bạo hơn. Cô ấy đặt vé du lịch ngắn ngày, cố ý chỉ đặt phòng đôi. Khi anh từ chối, cô ấy mỉm cười,"Chúng ta là vợ chồng, Wind.

Em không làm gì sai cả.

"Một lần, trong chuyến công tác tại Đài Loan, cô ấy giả vờ say. Căn phòng khách sạn chỉ có một giường. Anh ngồi cả đêm trên ghế, tỉnh táo, không ngủ. Nhưng buổi sáng hôm sau, anh vẫn thấy hình ảnh mình bị chụp lại — khi đang cởi áo khoác cho cô ấy lúc cô giả vờ run. Bức ảnh đó — góc nghiêng của anh, bờ môi cô khẽ chạm vào má — lên trang nhất chỉ sau vài giờ."Wind và phu nhân chính thức hàn gắn sau biến cố?

"Dư luận tung hô. Còn Ánh Dương? Anh không biết lúc đó em nghĩ gì, nhưng anh biết cảm giác bị đ.â. m từ sau lưng thì như thế nào… vì giờ anh đang chịu nó từng ngày. Anh cũng bắt đầu nghi ngờ. Điện thoại anh từng bị đánh tráo. Tin nhắn gửi từ số anh — không phải do anh viết. Có một buổi sáng, anh tỉnh dậy thấy một chiếc áo ngủ nữ vắt hờ trên ghế sofa, trong khi đêm qua anh đã ngủ một mình trong phòng khóa trái. Ngân Hà bước ra từ phòng tắm, nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ:"Anh say quá, chẳng nhớ gì à?

"Anh bắt đầu cảnh giác. Nhưng cũng chính lúc đó, cô đổi chiến thuật. Tháng thứ ba Ngân Hà bắt đầu dùng đến lá bài cuối cùng — cảm xúc. Cô ấy bỗng trở nên yếu đuối và bắt đầu nói về quá khứ, về nỗi đau mất mẹ, về khoảng thời gian bị bỏ rơi. Và anh — người luôn mang gánh nặng bảo vệ — không nỡ làm tổn thương cô ấy thêm lần nữa. Những đêm muộn, cô ấy bước vào phòng anh, không nói gì, chỉ đứng nhìn. Có lần, cô ấy bật khóc, gục đầu vào vai anh, nói:"Tại sao em đã ở bên anh 15 năm, mà vẫn không bằng một người mới quen?"

"Chỉ một lần thôi, Wind. Em muốn có một đêm thật sự là của riêng em. Không có quá khứ, không có Cún, không có những điều anh cố quên."

Anh không trả lời.

Đêm hôm đó, vì quá mệt, anh ngủ quên trên giường – chiếc giường chung. Khi tỉnh dậy, cô ấy đang nằm cạnh anh, vẫn còn nguyên quần áo, nhưng đầu tựa lên vai anh, tay nắm lấy áo anh rất chặt. Ánh mắt cô ấy nhìn anh như muốn níu kéo cả thế giới.

Anh đứng dậy ngay sau đó.

Từ hôm ấy, anh chuyển ra sofa, khóa cửa phòng mỗi đêm.

Ngân Hà im lặng suốt nhiều ngày sau đó. Nhưng anh biết, im lặng ấy là báo hiệu cho cơn bão cuối cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!