Căn phòng tĩnh lặng.
Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên. Một tin nhắn mới. Cô nhìn vào màn hình, trái tim thắt lại ngay khi thấy tên người gửi.
Từ: Wind
"Tôi nghĩ cô nên hiểu vị trí của mình. Wind chưa từng xem cô là gì ngoài một người giúp việc đúng lúc."
"Tôi đã trở lại. Và tôi không muốn giữa chúng ta còn bất kỳ dư âm nào từ cô."
"Đây là "lương" cho những việc cô đã làm. Cảm ơn vì đã giúp tôi giữ chỗ cho đến khi tôi tỉnh lại.
"— Ngân Hà. Một tiếng"ting
"vang lên. Cùng lúc đó, tin nhắn chuyển khoản đến. 500 triệu. Kèm theo dòng ghi chú:"Tiền công dọn dẹp, chăm sóc Wind suốt thời gian qua. Đừng liên lạc nữa."
Tay cô buông rơi chiếc điện thoại. Tiếng va đập lạnh lẽo vang lên, giống như tiếng sụp đổ của một thế giới vừa bị kéo sập.
Cô bật cười.
Trong nước mắt.
Một tiếng cười nghẹn lại nơi cổ họng, không thành âm.
Phong à… nếu đây là cái giá cho việc em đã chờ anh… thì có lẽ em ngu ngốc thật rồi.
Ngày xưa, khi Phong rời đi, Cún đã khóc – nhưng không đau đến vậy. Vì khi đó, Phong chỉ là một cậu bé 10 tuổi, mất tất cả, không thể tự quyết định cuộc đời mình. Cậu chẳng thể hứa hẹn gì, và Cún cũng không trách.
Cô chờ đợi… vì đó là lựa chọn của riêng cô.
Nhưng Wind thì khác.
Wind là người đàn ông đủ mạnh để quyết định mọi thứ. Anh đã hứa sẽ quay về. Đã dặn cô chờ.
Và chính anh lại là người phá vỡ lời hứa đó.
Khoảnh khắc nhận ra Wind chính là Phong, tim cô vừa kịp run rẩy vì hạnh phúc chưa trọn vẹn… thì ngay sau đó, một cái tát lạnh lùng đánh sập tất cả.
Hóa ra, cô chẳng là gì.
Chỉ là một người giúp việc… một "người giữ chỗ".
Vậy còn Phong thì sao?
Có phải thứ tình cảm năm xưa cũng chỉ là thương hại?
Hay sau này, chỉ là cọng rơm cuối cùng khi anh không còn nơi nào để bấu víu?
Hai mươi năm chờ đợi, cuối cùng chỉ đổi lại một lời từ chối gián tiếp và một khoản tiền công.
Giá như anh đừng quay lại…
Thì ít nhất em vẫn còn có thể ngây thơ tin vào một thứ tình cảm đơn phương. Em có thể chờ một người không bao giờ trở về — vì em còn được nuôi hy vọng.
Nhưng bây giờ… anh đã trở lại.
Không phải để yêu em… mà để đập vỡ niềm tin em cất công gìn giữ suốt bao năm.
Chưa bao giờ em thấy mình ngu ngốc và đáng hận như lúc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!