Dương rời đi khi trời còn mờ sương.
Cô không quay đầu lại, cũng không để lại một lời nhắn.
Chỉ có tiếng cửa khép rất khẽ phía sau lưng, nhẹ đến mức tưởng như chưa từng có ai rời khỏi.
Bên trong, người đàn ông vẫn ngủ say. Hơi thở đều đặn, nhưng đôi mày lại khẽ cau như đang mơ một giấc mơ không yên.
Cô không biết liệu anh có nhớ điều gì đã xảy ra giữa họ đêm qua. Hay tất cả chỉ là một cơn say nhất thời – một phút yếu lòng, một cái chạm nhầm tên.
Nếu đúng là như vậy, thì rời đi lúc này… là điều duy nhất cô có thể làm, để giữ lại chút tôn nghiêm còn sót lại trong lòng mình.
Sáng hôm sau, khi Wind tỉnh dậy, căn phòng chỉ còn lại một mình anh.
Chăn đã được gấp gọn, không còn dấu tích nào của sự hiện diện khác ngoài làn hương rất nhẹ – hương tóc, hương da, hương của một người phụ nữ vừa bước qua đêm dài cùng anh.
Góc giường bên phải lõm xuống, trống rỗng.
Như thể có ai đã ngồi đó rất lâu… rồi lại rời đi mà không để lại điều gì.
Wind siết chặt tấm drap giường trong tay. Trong đầu là hàng loạt mảnh ký ức quay cuồng hiện về – những ngón tay đan vào nhau, ánh mắt run rẩy giữa hơi thở đứt đoạn, và đôi môi mềm mại khiến anh phát điên…
Là cô.
Ánh Dương.
Không phải Ngân Hà. Không ai khác.
Anh biết rõ, từng khoảnh khắc ấy – là thật.
Vậy mà, khi bước ra khỏi căn phòng ấy, cô lại chọn im lặng.
Không một câu nói. Không một lần đối diện.
Cả hai gặp lại nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vẫn là công việc, vẫn là những lần chạm mặt vô tình trong thang máy, vẫn là những cuộc họp đầy căng thẳng. Nhưng không ai nhìn ai đủ lâu. Không ai nhắc lại. Không ai mở lời.
Cứ như thể, đêm ấy chưa từng tồn tại.
Dương không dám hỏi. Cô sợ câu trả lời.
Nếu anh nhớ, nhưng vẫn chọn cách im lặng, vậy thì…
Chẳng phải anh đang nói với cô rằng:
"Chuyện ấy không nên xảy ra."
Còn Wind… anh cố gắng giữ khoảng cách.
Không phải vì anh quên. Mà vì anh nhớ quá rõ.
Anh nhớ từng tiếng thở khe khẽ bên tai, từng cái siết tay trong vô thức, từng lần cô gọi tên anh bằng giọng khản đặc đầy tin tưởng.
Và chính bởi vì nhớ, nên anh sợ.
Anh sợ nếu ở gần cô thêm một giây nữa thôi, anh sẽ lại không kiềm chế được.
Sẽ lại quên mất lý trí, quên cả mọi ràng buộc phía sau lưng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!