Sau hôm đó, Wind không còn giữ khoảng cách nữa. Mọi thứ giữa anh và cô giờ đây đều rõ ràng. Không còn những lần gặp gỡ "vô tình" trong thang máy, hay những câu hỏi công việc được gài khéo để kéo dài thời gian bên cô.
Mỗi hành động của anh đều có mục đích, là một sự khẳng định không thể chối từ: anh muốn cô.
Buổi sáng, khi cô bước vào văn phòng, đã thấy cốc cà phê nóng đặt sẵn trên bàn. Đúng vị cô thích, đúng giờ cô hay uống. Không một lời nói, chỉ là một cử chỉ quen thuộc nhưng lại như một lời nhắc nhở rằng anh luôn để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống của cô.
Buổi trưa, khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng để ăn trưa, Wind đứng đó, tay đút túi, ánh mắt thản nhiên nhưng lại như một vết cắt vô hình, rạch sâu vào không khí:
"Trùng hợp thật. Anh cũng đang rảnh, đi cùng luôn."
Câu nói không cần thêm giải thích, cũng không cần nghi ngờ. Anh chỉ là đang khẳng định sự hiện diện của mình.
Buổi tối, khi cô bước vào thang máy, một cánh tay giữ cửa lại. Anh bước vào, đứng sát bên cô. Không nói gì. Nhưng không cần lời nói. Chỉ cần sự hiện diện đó, là đủ khiến tim cô đập lệch một nhịp.
Anh không cần phải vội.
Vì anh biết chắc một điều — từng lớp phòng bị của cô đang dần mỏng đi. Dù ngoài mặt cô vẫn bình thản, vẫn từ chối mọi dấu hiệu tình cảm, nhưng đôi mắt... không giấu được sự rung động mỗi lần nhìn anh.
Đêm đó, anh lại đứng trên ban công, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ phòng cô.
Rồi bất chợt, ánh đèn bên khung cửa bật sáng. Cô xuất hiện — đang hong tóc, tay cầm cuốn sách, ánh mắt mơ màng như đang trôi về một thế giới khác.
Chính ánh mắt đó, gợi anh nhớ về ánh nhìn của Cún năm nào.
Wind siết chặt lan can. Một tiếng gió lướt qua, cuốn theo mùi hương quen thuộc của hoài niệm.
"Dương à... nếu em là Cún, thì tốt biết mấy. Còn nếu em không phải — thì cũng đừng là của ai khác. Vì dù em là ai... anh cũng sẽ giữ em lại, bằng mọi cách."
Trở về sau chuyến công tác
Ba ngày công tác ở Singapore, Wind vẫn tranh thủ đến bệnh viện thăm Ngân Hà. Nhìn cô gái nằm đó, bất động như một khối băng đóng chặt năm tháng, anh không khỏi thở dài. Bao nhiêu tháng qua, cô mong chờ tỉnh lại để gặp anh.
Còn anh... lại chẳng thể ngăn mình nhớ đến một người con gái khác đang chờ anh ở "nhà
". Tối hôm ấy, Wind về đến chung cư muộn. Vừa bước vào sân thượng, anh đã thấy Ánh Dương ngồi đó – một chiếc bàn nhỏ, vài món ăn đơn giản, ánh nến mờ ảo và hai ly rượu vang sóng sánh. Cô ngẩng lên, mỉm cười:"Chào mừng anh về nhà.
"Cả hai ngồi xuống. Không ai nhắc đến Ngân Hà. Nhưng Dương biết, ánh mắt anh hôm nay không còn sắc lạnh — mà đục ngầu, hơi men và nỗi buồn. Wind uống nhiều. Rất nhiều. Lúc nghiêng người rót thêm ly thứ tư, tay anh run khẽ."Anh đến bệnh viện rồi," giọng anh trầm xuống. "Cô ấy vẫn vậy. Không có tiến triển."
Dương cụp mắt. Tim cô chùng xuống. Cô biết, cô không có quyền ghen, không có tư cách để đau — nhưng vẫn không thể kiểm soát được cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực.
Cô cũng đã từng khao khát giây phút này — một lần được ngồi cạnh anh, trong ánh nến dịu dàng, nghe anh chia sẻ nỗi lòng. Nhưng càng gần, càng thấy rõ khoảng cách giữa hai người – giữa một người đang nắm tay quá khứ, và một người chẳng biết phải đứng ở đâu trong hiện tại của anh.
Ly rượu cuối cùng làm má cô ửng hồng. Trong giây phút mơ màng, cô thấy gương mặt Wind tiến lại gần. Mùi rượu nhè nhẹ, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt khiến cô run lên.
Và rồi... một nụ hôn thật khẽ. Nhẹ đến mức có thể là gió. Nhưng đủ khiến cô ngừng thở.
"Anh nhớ em." Giọng anh khàn đặc. "Rất nhớ."
Dương lùi lại. Một giây im lặng. Rồi đứng dậy.
"Anh say rồi."
Cô quay người bỏ đi, bước chân run rẩy. Trái tim đau nhói như bị bóp nghẹt.
Phải rồi, trong mắt anh giờ đây vẫn chỉ có Ngân Hà. Cô – chỉ là một người thế chỗ. Một bóng lưng tương đồng để anh tự dối mình. Nụ hôn ấy, cô từng mơ ước. Nhưng không phải theo cách này. Không phải là món quà thương hại từ một người đang hoài niệm về người con gái khác.
Vừa bước ra khỏi cửa, nước mắt cô bất giác trào ra. Cô cắn môi, cố gắng nén tiếng nấc, bước thật nhanh, thật dứt khoát. Nhưng Wind không thấy — rằng ngay khi quay lưng đi, cô đã vỡ vụn.
Nhưng chính cô cũng không biết… nỗi nhớ ấy, và nụ hôn ấy – đều là dành cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!