Chương 26: (Vô Đề)

Từ khoảnh khắc rút cô khỏi hiểm nguy, Wind đã biết — không còn gì để nghi ngờ nữa.

Ánh Dương… chính là Bằng Lăng.

Cô gái ấy — trong cơn hoảng loạn vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Dù tay bị trói, dù đối mặt với kẻ thù có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, ánh mắt cô không một lần run sợ.

Câu nói của cô lúc đó, đến giờ vẫn như cứa thẳng vào tim anh:

"Nếu tôi nói ra mật khẩu, các người sẽ g.i.ế. c tôi. Nếu tôi không nói, các người cũng sẽ g.i.ế. c tôi. Thế thì tại sao tôi phải chọn điều khiến mình hối hận?"

Một lời dứt khoát.

Không run rẩy. Không thỏa hiệp.

Một cô gái như thế… làm sao anh có thể không nhận ra?

Chỉ có Bằng Lăng — chỉ có em — mới có thể đối mặt với nguy hiểm bằng bản lĩnh lạnh lùng mà trong tim vẫn mang một trái tim rực cháy đến vậy.

Sau đêm ấy, khi mọi chuyện tạm lắng xuống, anh ngồi trong căn hộ đã từng yên tĩnh đến đáng sợ của mình. Và nhận ra… mọi thứ đã thay đổi.

Không phải vì em là tác giả của những câu chữ từng cứu rỗi anh trong vô thức.

Mà vì cô gái ấy – người từng lặng lẽ bước qua hành lang với dáng vẻ bình thản – chính là người đã khiến anh thức trắng bao đêm vì một cuốn tiểu thuyết chưa viết xong.

Anh bắt đầu để ý em từ những điều nhỏ nhặt.

Canh giờ để "vô tình

"gặp nhau ở thang máy. Gửi tin nhắn hỏi về một file báo cáo mà anh đã thuộc lòng. Mỗi lần em nhíu mày đọc tài liệu, hay gỡ kính ra dụi mắt mệt mỏi… đều khiến anh chỉ muốn kéo em lại gần, đặt bàn tay mình lên trán em, rồi nói:"Đừng cố nữa."

Ban đêm, anh lật lại từng trang truyện em viết.

Tưởng tượng ra ánh mắt em khi viết đến đoạn cao trào. Hình dung em đắm mình giữa những con chữ, dịu dàng mà mạnh mẽ, như chính em ngoài đời thực.

Và chính điều đó khiến anh sợ.

Vì cảm giác này không giống với bất kỳ ai.

Không giống Cún – người con gái đã khắc sâu vào ký ức tuổi trẻ, nhưng đã vĩnh viễn biến mất cùng năm tháng cũ.

Càng không giống Ngân Hà – người vợ trên giấy tờ, người luôn xuất hiện như một phần của bổn phận.

Mà là với em – Ánh Dương. Bằng Lăng.

Một người phụ nữ khiến anh muốn ở bên, muốn chạm vào từng cảm xúc nhỏ nhất – nhưng lại không dám chạm mạnh tay, sợ phá vỡ mất một điều gì đó mong manh mà quý giá.

Anh bắt đầu kiếm cớ để được gần em.

"Anh lỡ nấu hơi nhiều, em qua ăn phụ anh chút."

"Báo cáo sáng nay em gửi, anh có vài điểm cần em giải thích thêm…"

"Thang máy lại hỏng rồi. Em không muốn đi bộ 21 tầng đâu, lên xe anh."

Lý do nào cũng hợp lý. Nhưng sự thật là… anh chỉ muốn thấy cô. Nghe cô nói. Ở gần cô. Mỗi ngày, một chút. Một chút thôi… mà chẳng bao giờ là đủ.

Chỉ là… càng gần em, anh lại càng trở nên ích kỷ.

Anh không chỉ muốn ở bên em. Anh muốn độc chiếm em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!