Chương 15: Ngày Cuối Ở Lại

Mỗi sáng, Phong vẫn thức dậy đúng giờ.

Như một thói quen đã ngấm vào máu.

Cậu vẫn rửa mặt bằng chậu nước lạnh đặt ngoài hành lang, vẫn ăn hết bát cháo đã được đặt sẵn bên quán đầu ngõ, rồi lặng lẽ trở về căn phòng lạnh lẽo của mình—căn phòng mà giờ đây, ngoài bóng tối, chẳng còn gì để níu giữ.

Không ai biết…

Cậu đang chờ.

Chờ một người đến đưa mình đi.

Không báo trước. Không hẹn ngày giờ.

Chỉ nghe những lời xì xào mơ hồ từ hàng xóm:

"Thằng đó sắp bị đưa vô trại rồi..."

Phong không buồn.

Cũng không sợ.

Chỉ thấy trong lồng n.g.ự. c là một khoảng tê dại, như tiếng chuông cũ bị khoá im trên tháp nhà thờ—không ai đánh thức, cũng chẳng còn ai nghe thấy.

Cậu đã quen với việc bị bỏ lại.

Bố. Mẹ.

Những cái tên từng theo sát cậu, giờ chỉ còn là những bóng ma lạnh lùng, xa lạ.

Cậu chỉ không quen… với ánh mắt ấy.

Ánh mắt nhỏ. Lặng lẽ.

Luôn dõi theo cậu từ sau quầy ve chai.

Không nói gì, không chen vào thế giới của cậu, chỉ âm thầm nhìn, như muốn giữ lại điều gì đó cậu không kịp nhận ra.

Sáng nay, những cánh hoa bằng lăng lại rơi.

Tím nhòe trên nền xi măng ẩm ướt.

Những đốm hoa như ký ức rụng xuống, rải rác giữa ngày sắp kết thúc.

Phong nhìn xuống, thấy hình ảnh năm xưa hiện về—

Cái ngày đầu tiên cậu nhặt một nhành hoa và đưa cho cô bé ấy.

Cô không nói gì.

Chỉ nhận lấy.

Nhưng đôi mắt cô, đen và trong như mặt nước sau cơn mưa, lay động như cất giấu cả một thế giới mà Phong không với tới.

Cậu mở ngăn tủ.

Bên trong là chiếc ba lô cũ kỹ, món quà mà chú bảo vệ đã đưa hôm qua.

"Đựng ít đồ thôi, trong đó có sẵn chăn mỏng rồi. Vô đó cũng chẳng thiếu gì đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!