Tần Phóng bị lời nói của Tư Đằng làm cho căng thẳng. Đi vào thêm một
đoạn, trong hang động càng lúc càng tối giống như có đám khói đen lượn
lờ. Tần Phóng nảy sinh một ý nghĩ quái gở: Lần trước nơi đây vừa mới sửa sơ nhưng hiện tại chẳng những trang trí xong xuôi mà ngay cả hiệu quả
sân khấu cũng đã có.
Sắc mặt Tư Đằng có chút không đúng: "Lớn rồi."
Lớn rồi? Cái gì lớn rồi? Chơi lớn hả?
Tần Phóng nghe không hiểu, Tư Đằng nói: "Cậu có cảm giác là hang động này lớn hơn lần trước chúng ta đến không?"
Nhìn chưa ra, khói đen quá nhiều, ánh sáng đèn pin và đuốc chỉ có thể soi sáng khu vực xung quanh cách người hai ba bước chân, hoàn toàn
không nhìn thấy được hình dạng và cấu tạo của hang động. Mày Tư Đằng dần dần cau lại: Ánh mắt người thường không tốt, hơn nữa tâm trạng khẩn
trương sẽ không phát hiện ra được sự khác biệt. Nhưng cô đã cẩn thẩn đo
lường và tính toán qua, hang động này có ba lối vào, dựa theo khoảng
cách và tốc độ bước chân, hẳn là cô đang đi trên lối vào thứ hai, nhưng
trên thực tế cô lại đang đi trên lối thứ nhất.
Trong thời gian suy nghĩ, người đạo môn đã chia thành hai ba hàng đi
trước hoặc sau cô. Ban đầu Tư Đằng cũng không để ý lắm, đến khi giáo sư
Bạch Kim như lơ đãng nói một câu: "Mười hai giờ trưa rồi."
Mười hai giờ trưa là lúc dương khí mạnh nhất.
Tư Đằng bất chợt dừng bước, thờ ơ nhìn trước sau trái phải, ngay cả
Tần Phóng cũng nhìn ra khác thường, khẽ nhắc nhở cô: "Xem vị trí của bọn họ."
Quan chủ Thương Hồng, Trương Thiếu Hoa, Mã Khưu Dương, Lưu Hạc Tường, Liễu Kim Đính, Phan Kỳ Niên, Đinh Đại Thành, Vương Càn Khôn và Bạch Kim đứng chung với nhau. Chắc hẳn vị trí chủ chốt là của Thẩm Ngân Đăng.
Nhìn hướng tám vị trí hợp lại thành tám hướng bát quái Càn, Khảm, Cấn,
Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoái. Mà tứ đại đạo môn còn trùng hợp chiếm bốn
phía Đông, Tây, Nam, Bắc.
Câu nói "mười hai giờ trưa rồi" của giáo sư Bạch Kim là câu ám hiệu.
Mấy người đó vốn đang trò chuyện, dò đường giống như hoàn toàn không có
sự thông đồng với nhau. Nhưng khi vừa nghe thấy câu nói này thì đồng
loạt ngồi xếp bằng, hai tay tạo thành đại thủ ấn. Đồng thời cùng lúc tay làm thủ ấn, riêng đỉnh đầu của mỗi người đều có tia sáng lúc ẩn lúc
hiện, như kéo đến từ đằng xa. Tia sáng vừa tỏa ra liền nhanh chóng nối
lại với nhau tạo thành một chiếc lưới bảo vệ cả người bọn họ.
Tần Phóng nhớ đến câu nói của Nhan Phúc Thụy "Các vị đạo trưởng không mang pháp khí vào động, lựa chọn vị trí chôn ở bên ngoài", chắc là dẫn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!