Đơn Chí Cương vô cùng sợ hãi.
Anh ta nghiền ngẫm lại, dường như trước khi xảy ra chuyện luôn có một vài điều bất thường. Ví dụ như nhận được vài cuộc điện thoại không có
người lên tiếng, ví dụ như có vài lần đi trên đường luôn cảm giác dường
như có đôi mắt nào đó đang theo dõi anh ta trong bóng tối.
Lúc đối phương gõ cửa, anh ta nhìn qua mắt mèo thấy người đàn ông to
lớn thô kệch, mặt để râu quai nón, mặc đồ ngủ ngáp dài, cất tiếng mắng
chửi: "Bồn cầu nhà anh rỉ nước không biết hả? Trần nhà chúng tôi dưới
lầu ướt hết rồi kìa."
Anh ta quên mất đây là trò ban đầu mình dùng để lừa bịp Triệu Giang
Long, vội vàng mở cửa ra, vừa nở nụ cười còn chưa kịp nói thì đã bị một
tấm khăn tẩm thuốc mê ập đến…
Lúc tỉnh lại mắt đã bị bịt bằng miếng vải đen, miệng bị băng keo dán
lại, hai tay hai chân bị trói ra sau lưng. Giống như con rùa bị lật mai, mặt thỉnh thoảng lại chạm phải gạch men lành lạnh. Anh ta ngọ nguậy
thân thể đụng phải xung quanh, đại khái xác định không bị mang đi chỗ
khác: Đây chính là phòng vệ sinh nhà mình.
Tim đập như trống vỗ, sau lưng cũng bắt đầu túa mồ hôi lạnh: Đây là
vào nhà bắt cóc, cướp của sao? Anh ta thấy trong tin tức có vài tên
tội phạm lòng dạ ác độc, cướp sạch tiền vẫn chưa thỏa mãn còn giết người nữa…
Hoang mang lo sợ, tâm tình rối loạn, cũng không biết qua bao lâu
người đàn ông kia đi vào, chẳng hề khách sáo xé miếng băng keo trên
miệng anh ta, đưa dao kề vào cổ họng hỏi: "Mật mã khởi động máy tính là
gì?"
Mật mã khởi động máy tính? Không phải nên hỏi mật mã thẻ ngân hàng
hay mật mã ngân hàng trực tuyến sẽ thích đáng hơn sao? Anh ta cất tiếng
run rẩy nói ra mật mã, đối phương ừm ừm hai tiếng rồi dán miệng anh ta
lại.
Nếu hỏi mật mã máy tính có phải là đối thủ cạnh tranh trên thương
trường đến đây đánh cắp bí mật công ty không? Nhưng quy mô công ty anh
ta đâu lớn, còn chưa phải là kẻ đứng đầu trong nghề, có đến nỗi vậy
không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!