Thời gian đã quá trễ, không đợi được Tư Đằng nữa Tần Phóng đành phải
đi nghỉ trước. Anh nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được,
gửi đi hai tin nhắn. Một cái là cho Nhan Phúc Thụy, hỏi ông sao không
liên lạc được. Tin còn lại là gửi cho Đơn Chí Cương, hỏi anh ta hậu sự
của An Man có tiến triển thuận lợi không.
Nhan Phúc Thụy không trả lời, ngược lại Đơn Chí Cương trả lời rất nhanh: "Cậu đang ở đâu?"
Tần Phóng trả lời: "Ở Kiềm Đông Nam, bản Miêu Dung Bảng, từng nghe nói chưa?"
Đơn Chí Cương không hồi âm lại nữa. Tần Phóng đang tự nhủ thầm không
giống phong cách của anh ta thì chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng
động. Đầu tiên là anh hoảng sợ, tiếp theo là vui mừng, vội vàng chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề đã chạy ra mở cửa. Nhìn xuống lầu, quả nhiên là Tư Đằng trở về.
Cô mặc bộ trang phục dân tộc bản xứ. Cũng đúng thôi, khi đó cô bị
thương vết máu loang lỗ khắp quần áo, phải tìm cơ hội thay ra chứ. Tần
Phóng nhẹ nhõm, vội vàng nhanh chân chạy xuống đón cô.
Nhắc đến cũng lạ, bình thường anh chưa từng thân thiết với cô nhưng
trải qua một ngày một đêm lo lắng đề phòng, thấy cô trở về bình an vô sự lòng anh thật sự vui sướng: "Tư Đằng, cô đã về rồi à?"
Vẻ mặt Tư Đằng hơi kỳ lạ, nhìn anh một cái rồi bỗng tươi cười, cô nói: "Đúng vậy, có phải cậu lo lắng lắm không?"
Nếu là ngày thường lời đối đáp khác lạ như vậy Tần Phóng sẽ phát giác ra có điều không ổn, nhưng lúc này anh không lo nghĩ được nhiều đến
vậy, chỉ vội vàng gật đầu: "Hai ngày nay không tìm được cô, tôi rất lo,
vốn sợ cô đã xảy ra chuyện gì rồi."
Tư Đằng đầy ẩn ý nhấn từng chữ: "Tôi nhìn ra được cậu rất lo lắng."
Nói xong cô đẩy anh trở về phòng, Tần Phóng muốn nói chuyện với cô
thì cô bỗng lạnh mặt đi thẳng vào phòng vệ sinh. Đóng cửa lại nói muốn
đi tắm, bảo Tần Phóng tìm quần áo cho cô. Tần Phóng còn chưa kịp lên
tiếng thì bên trong đã vang lên tiếng nước chảy ào ạt.
Hành lý đều ở trên xe, Tần Phóng lấy chìa khóa xe, nhẹ nhàng cất bước xuống lầu. Tư Đằng dỏng tai lắng nghe, ảm đạm nhìn mình trong gương.
Vòi nước ở bồn rửa tay đang mở, tiếng nước chảy đơn điệu khiến lòng
người càng thêm phiền muộn.
Cái bẫy Thẩm Ngân Đăng đặt ra thật sự dùng để giết yêu, cơ quan nhạy
bén, hai cây tên bay xéo xuống với lực đẩy khổng lồ, đủ đóng chặt một
người vào tường. Cái này cũng chưa xem là chí mạng, thật sự đáng sợ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!