Trên đường về nhà cũ, Tần Phóng do dự nhiều lần mới nói tin tức của
Thiệu Diễm Khoan cho Tư Đằng biết. Tư Đằng rất bình thản, chỉ hỏi một
câu: "Bà vợ ba?"
"Bà vợ ba."
"À."
Tần Phóng nhìn sắc mặt Tư Đằng, dường như rất bình tĩnh, không phải
kiểu giấu đầu hở đuôi, là lòng bỗng chốc chết lặng. Đây là hoàn toàn
tuyệt vọng về Thiệu Diễm Khoan nên xem như người xa lạ sao?
Xe từ từ lái vào trấn nhỏ nơi nhà cũ. Thị trấn này quả thật vài chục
năm rồi cũng không phát triển được. Kế hoạch của chính phủ lúc trước cực kỳ tham vọng, một lòng muốn kiến tạo nơi này trở thành thành phố trung
tâm, đầu rồng kinh tế. Bởi vì thị trấn trì trệ không phát triển và phần
lớn gia đình đều dời đi nơi khác nên vẫn còn lưu giữ được vẻ cổ xưa.
Thật không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa.
Năm đó gia đình Tần Phóng xem như là phú hộ, cửa nhà rộng lớn có vẻ
khí thế hơn nhà hàng xóm. Nhưng vừa vào cửa lại thấy mảnh sân rộng cỏ
dại mọc um tùm, bị tiếng mở cửa quấy nhiễu một con mèo hoang cụt đuôi
nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhảy vèo lên vách tường, cơ thể gầy còm cảnh giác
quan sát người mới đến.
Tần Phóng nói: "Đã nhiều năm không về rồi, cha mẹ tôi định cư ở Hàng
Châu. Trước kia ông nội bà nội còn sống, lúc lễ tết người trong nhà sẽ
trở về thăm. Sau khi ông bà qua đời, đã…. mười năm rồi tôi không về
đây."
Hình đều treo trên vách tường đầy bụi bặm ở gian nhà kế bên. Thuộc hạ lúc trước Đơn Chí Cương cử đến làm việc rất tỉ mỉ, sau khi chụp hình
xong đều treo chúng về vị trí cũ, ngay cả khung ảnh cũng lấy khăn lau
sạch sẽ sáng bóng. So sánh với gian phòng cũ kỹ sụp xệ có vẻ vô cùng
tương phản.
Tư Đằng nhìn rất lâu ảnh gia đình chụp trong tiệm hiện đang treo trên tường, cô nói: "Dáng vẻ ông cố cậu thật ra nhìn không giống người Tây
Bắc gì cả."
Tần Phóng cũng cảm thấy như vậy. Nói theo thế hệ trước, bà cố gả thay cho cô gái bị bệnh chết ở Nang Khiêm Thanh Hải, vậy hẳn ông cố phải là
người Thanh Hải. Lần đó đi đến Thanh Hải với An Mạn, anh tận mắt nhìn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!