Chương 38: (Vô Đề)

Tần Phong hỗ trợ y tá đăng ký di vật, sau đó đưa di thể đến nhà xác

giải quyết thủ tục lãnh xác. Nhưng theo quy định, anh và An Mạn chỉ là

quan hệ tình nhân không thuộc trực hệ, thủ tục chứng tử vân vân đều cần

người nhà ra mặt. Tần Phóng tốn rất nhiều công sức, liên tục gọi từng số điện thoại trong danh bạ điện thoại di động của An Mạn, rốt cuộc cũng

có tiến triển. Có một người phụ nữ nghe điện thoại, nói là dì hai bà con xa của An Tiểu Đình. Nghe tin An Mạn chết, dường như bà ta không ngạc

nhiên lắm, chỉ nói sẽ thông báo cho ông nội cô ở quê.

Lúc cúp điện thoại, Tần Phóng nghe thấy bà ta nói với người bên cạnh: "Con bé nhỏ nhất nhà An gia kia từ nhỏ đã không an phận, từ lúc ba tuổi đã biết tương lai sau này thế nào rồi, sớm muộn thôi."

Đến khi xong xuôi hết mọi chuyện thì trời đã tối. Tần Phóng đưa Tư

Đằng về nhà trước, bảo cô nếu buồn chán thì xem tivi, không muốn xem

tivi thì trong phòng làm việc có rất nhiều sách. Sau khi dặn dò xong

liền im lặng một hồi lâu mới nói: "Tôi đi ra ngoài một chút."

Cả ngày nay bận tối mắt, thanh toán hóa đơn, đăng ký di vật, làm thủ

tục, bên cạnh luôn luôn có người, nhưng anh lại chết lặng làm hết mọi

việc giống như người máy. Bây giờ rốt cuộc đã xong đau khổ lại quay về

từng chút, anh muốn đi ra ngoài một mình không muốn gặp ai hết.

Sau khi Tần Phóng đi, Tư Đằng xem tivi một hồi, chương trình quá nhàm chán xem mà buồn ngủ, cô dứt khoát tắt tivi vào phòng làm việc tìm sách đọc.

Phòng làm việc rất lớn, Tần Phóng không ở đây một thời gian, cửa sổ

đã lâu không mở nên trong phòng rất bí hơi. Tư Đằng đi đến cửa sổ, mới

vừa đẩy cửa sổ ra thì bỗng thoáng sửng sốt.

Nơi Tần Phóng ở là một căn nhà lầu nhỏ riêng biệt nằm trong dãy nhà

liền kề, giữa các dãy đều có thảm cỏ, cây cối, vườn hoa và hồ nước. Tần

Phóng không đi xa, chỉ ngồi dưới tàng cây trên bãi đất trống sau nhà,

dựa vào thân cây cúi đầu không nhúc nhích. Dường như anh đã hòa vào làm

một với cây cối, dáng vẻ tràn ngập nét bi ai.

Tư Đằng nhìn chăm chú một lúc, rồi nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Trong

thâm tâm cô có chút thương cảm cho Tần Phóng: Đầu tiên là Trần Uyển, sau đó là An Mạn. Người bình thường gặp phải một lần đã là bất hạnh, huống

chi là hai lần chứ?

Trong phòng làm việc có rất nhiều sách lịch sử, địa lý, huyễn ảo,

kiếm hiệp. Đầu ngón tay cô lướt qua gáy sách, nhưng không có tâm trạng

để xem. Qua một hồi, Tư Đằng cúi đầu nhìn kỹ ngăn dưới tủ sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!