Lúc lái xe rời khỏi bản người Miêu trời đã tối đen, các nhà sàn lần
lượt sáng đèn tựa như những ánh sao rải khắp núi đồi. Nhưng chỉ rẽ qua
một đoạn đường núi là sẽ không còn thấy gì nữa.
Bàn tay cầm lái của Tần Phóng đã ẩm ướt mồ hôi, cứ chạy một quãng lại không nhịn được khẽ liếc mình trong kính chiếu hậu, thực sự biến hóa đã xảy ra như dự liệu. Cũng chẳng biết là trút được gánh nặng hay là thất
vọng. Gương mặt trong kính bắt đầu hóp vào biến thành màu đen, không
biết là nhìn đến lần thứ mấy anh bỗng đấm một cú vỡ tấm kính.
Khi đến điểm giới hạn, hô hấp như bị chặn lại khiến người ta khó thể
chịu được. Xe dừng tại vị trí giới hạn trên bán kính lấy Tư Đằng làm tâm điểm. Nếu tính theo khoảng cách, dường như không có sự khác biệt lắm.
Chắc hẳn Tư Đằng vẫn ở trong nhà xem tivi suốt không hề di chuyển rồi.
Tần Phóng từ từ đạp thắng xe, xe tiếp tục chạy về phía trước vài mét
nữa. Mỗi tấc tiến lên, trên cổ giống như bị sợi dây siết chặt thêm một
phần. Anh châm một điếu thuốc, bàn tay như xương khô kẹp lấy đưa đến
khóe miệng rít sâu vào một hơi…
Khói thuốc hơi nồng khiến thần kinh tê liệt. Rất tốt, giống như là
bữa tiệc lớn cuối cùng của cuộc đời. Tần Phóng cười khanh khách, một lần nữa khởi động xe đạp chân ga thật mạnh.
Sườn xe chấn động mãnh liệt sau đó lao đi giống như mũi tên rời khỏi
cung, cổ họng bị siết càng lúc càng chặt. Mắt Tần Phóng tối sầm bỗng
chốc mất đi tri giác.
Chiếc xe mất điều khiển vẫn không hề giảm tốc độ, lúc gần đụng vào
vách núi thì sườn xe bỗng mọc ra vô số dây mây, đột ngột kéo chiếc xe
lại. Trong nháy mắt bánh trước nhấc khỏi mặt đất, bánh sau xoay vòng
vòng tại chỗ vài phút, sau đó dần dần dừng lại. Chỉ chốc lát sau dây mây ào ạt rơi xuống đất, lúc chạm đất đều trở nên úa vàng bốc cháy, gió
thổi qua đã bay mất.
Tất cả lại trở về yên tĩnh.
Nhan Phúc Thụy nhận được điện thoại của Tư Đằng, cô nói: "Ông đến đây theo tôi ra ngoài một chuyến, có chút chuyện về Nhà Ngói, tôi nghĩ ông
rất hứng thú muốn biết."
***
Tần Phóng dần dần tỉnh lại, còn chưa mở mắt anh đã nhận ra rằng mình
chưa chết. Mà sở dĩ anh không chết chỉ có một nguyên nhân thôi. Khóe mắt anh hơi nóng, anh biết mình đã cược thắng rồi.
Anh vịn xe ngồi dậy, có một chiếc xe khác dừng cách đó không xa, là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!