Tần Phóng thuê một chiếc xe ở Quý Dương, chạy một mạch theo hướng
Đông Nam đến địa chỉ mà quan chủ Thương Hồng đưa cho. Ban đầu là chạy
qua đường phố sầm uất, sau khi qua khỏi thành phố Khải Lý lúc chính
thức bước vào châu tự trị Kiềm Đông Nam của dân tộc Miêu, dân tộc Động
thì trở thành đường núi ngoằn ngoèo. Hai bên núi cao sừng sững, rừng cây dày đặc, làng bản phân bố không theo quy luật. Có đôi khi chạy một đoạn sẽ bất chợt thấy được dòng sông hợp lưu từ các con suối trong khe núi.
Men theo dòng sông từ dưới lên trên là lớp lớp nhà sàn người Miêu, có
điều số lượng nhiều nhất chỉ vài chục hộ.
Thiên Hộ Miêu Trại quả là tên như ý nghĩa, là một khu bản làng lớn
của người Miêu. Tần Phóng tưởng tượng hình ảnh một hai nghìn ngôi nhà
sàn san sát trải khắp cả núi đồi, anh cảm thấy hơi khó thở vì cảnh đông
đúc kinh khiếp như thế.
Đi được nửa chừng mưa ào ạt đổ xuống, tục ngữ nói "Quý Châu không có
được ba ngày trời trong" rốt cuộc đều có căn cứ. Tư Đằng quay cửa sổ xe xuống phân nửa, cô nói: "Núi ở đây trái lại rất giống Thanh Thành."
Tần Phóng liếc nhìn cô qua kiếng chiếu hậu: "Cô còn có tâm trạng ngắm cảnh à?"
Tư Đằng không nhìn anh, cánh tay khoác lên cửa sổ xe, hai bên tóc mai lòa xòa bị gió thổi bay phấp phới: "Sao cậu nói vậy?"
"Cô không có yêu lực lại dám nghênh ngang đến Kiềm Đông, người đạo
môn đến trước chúng ta, cũng không biết bọn họ đã bày kế gì đợi cô phía
trước nữa kìa. Không biết cô cảm giác thế nào, dù sao tôi càng lúc càng
thấy không an toàn. Nói chuyện, làm việc càng ngày càng dè dặt, sợ vừa
không để ý một cái là sẽ bị bắt được sơ hở. Họ đông người như thế, giết
chúng ta ở nơi rừng núi hoang vắng thế này rồi tìm một chỗ chôn giấu
thật quá dễ dàng… Chết không rõ ràng như vậy, thử nghĩ thôi cũng thấy
quá ngột ngạt rồi."
"Cậu ngột ngạt cái gì, có thể chôn bên cạnh tôi cũng là phúc ba đời nhà cậu rồi."
Có cần da mặt dày thế không? Cô là long mạch à? Tôi muốn chôn bên
cạnh cô lắm sao? Tần Phóng bị nghẹn họng rất lâu không nói nên lời, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cám ơn nhé, tôi thật sự rất vinh hạnh đó."
"Đừng khách sáo."
Thẩm Ngân Đăng ở bản người Miêu, phát âm theo tiếng địa phương là
Rongbang tạm gọi là Dung Bảng, quy mô chừng hai ba nghìn hộ, vượt xa bản Thiên Hộ tại Tây Giang vốn được quy hoạch thành khu du lịch. Bản được
xây dựng men theo vách núi, xe không thể chạy lên. Mà đường núi nhỏ hẹp
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!