Chương 29: (Vô Đề)

Tần Phóng sầm mặt: "Thời đại đó, tướng mập là gia cảnh giàu có."

"Vậy ai mập nhất là có thể làm hoàng đế rồi, nói theo cậu thì chỉ có heo mới làm hoàng đế được thôi."

Quy luật gì vậy hả? Đúng là cái loại yêu quái không có đạo đức, ngang ngược càn quấy, nói năng không biết kiêng kỵ. Tần Phóng gom xoành xoạch hết tất cả các bức ảnh lại, không để lại cho Tư Đằng một tấm nào: "Tư Đằng, cô nói tôi không sao, những người này đều là bề trên của tôi, cô

là yêu quái dân tộc Trung Hoa thì cũng nên kế thừa phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa. Nếu cô không tôn trọng họ, nói bậy nói bạ thì cô

đừng xem nữa."

Tư Đằng cau mày nhìn Tần Phóng rất lâu, miễn cưỡng đồng ý. Cô cầm lại mấy tấm hình khi nãy, nhìn rồi lại nhìn với vẻ mặt bị đè nén vì không

được phê phán cho thỏa. Một lát sau, cô nhìn Tần Phóng nói: "Quả nhiên

là thời hiện đại tốt hơn, dinh dưỡng hoàn thiện, đời sau đẹp hơn đời

trước. Nhất là cậu, dáng vẻ như đột biến gien vậy."

Cái này gọi là tiếng người sao?

Tư Đằng không để ý đến Tần Phóng sa sầm mặt, cứ thế tiếp tục xem

hình, qua một hồi cầm hai tấm lên: "Đây là hai tấm hình chụp mặt chính

và mặt sau phải không?"

Chắc vậy, mỗi một tấm cấp dưới kia đều chụp vài góc độ. Hai tấm

này, một tờ là P4 chính, một tờ là P4 sau, đại biểu cho tấm hình thứ tư mặt chính và mặt sau.

Đó là hình ông cố và bà cố Tần Phóng ôm đứa con trai, cũng chính là

ông nội của Tần Phóng, chụp một tấm ảnh gia đình trong cảnh cầu Đoạn

Kiều đọng tuyết bên Tây Hồ. Rất nhiều người chưa từng đi qua đều cho

rằng cầu Đoạn Kiều chính là cây cầu gãy làm hai nửa. Thật ra thì có một

cách nói là vào mùa đông tuyết rơi, bên kia cầu được ánh mặt trời chiếu

tan tuyết, nhưng sau lưng tuyết vẫn đọng bàng bạc, nhìn từ nơi xa thấy

cầu Đoạn Kiều giống như bị gãy. Hiển nhiên người chụp ảnh cho gia đình

ông cố Tần Phóng am hiểu rất rõ đạo lý này. Nhìn từ góc độ hình ảnh,

đúng là giống như cây cầu "gãy". Ông cố Tần Phóng nắm cổ tay nhỏ bé của

con trai với mặt mày rạng rỡ, cảnh sắc vui vẻ đầm ấm.

Phía sau đề hàng chữ: Mùa đông năm 1946, đưa vợ và con du ngoạn Tây

Hồ, đi cùng còn có bạn Bạch Anh, cao hứng mà đến, tận hứng mà về.

Tư Đằng nhìn hồi lâu, rốt cuộc hoàn toàn chấm dứt tưởng tượng về ông cố của Tần Phóng.

Cô nói: Chữ của ông cố cậu thật là giống hệt như gà bới.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!