Chương 28: (Vô Đề)

Tần Phóng nhấn mạnh với Tư Đằng không dưới năm lần rằng: Nhà tôi đời

đời đều ở Hàng Châu, ba tôi, ông nội tôi, ông nội của ba tôi, ai ai cũng nề nếp, cao lắm chỉ đi du lịch đến Thượng Hải, chưa bao giờ đến Thanh

Thành.

Vì cường điệu, anh còn nói thêm bằng tiếng Anh: Never.

Lời này dĩ nhiên không phải là thật, anh đã từng nói với Tư Đằng

nguyên nhân mình và An Mạn đến Nang Khiêm, ông cố bà cố anh từ Thanh Hải đến Hàng Châu, gần như là vượt qua nửa chiều dài đất nước, làm sao có

thể "cao lắm chỉ đến Thượng Hải". Có điều anh không phí sức nghĩ đến

chuyện này, tất cả khả năng đều dùng từ Never để che đậy toàn bộ.

Tư Đằng lắng nghe nghiêm túc, còn liên tiếp gật đầu, giống như là

tiếp thu ý kiến của anh. Tần Phóng còn chưa kịp thở phào đã bị cô nói

ra một câu làm nghẹn họng: "Cần gì nói nhảm nhiều như vậy, lấy hình ra

xem thử đi."

Thực ra nhà Tần Phóng thật sự có hình, là căn nhà ngói cũ ở nông

thôn Hàng Châu. Khi còn bé Tần Phóng đã xem qua, trên bức tường loang lổ cũ kỹ có treo khung hình kiếng, chắc là chụp ở tiệm. Ông cố mập mạp mặc trường bào và áo khoác ngoài đang chắp tay cười thật tươi, giống như

một pho tượng Phật Di Lặc. Bà cố mặc bộ sườn xám cách tân, ôm đứa bé

ngồi trên ghế, cố ý đưa hai chiếc vòng ngọc bích về phía máy chụp hình.

Trong thời kỳ đó, người có gia cảnh giàu một chút đều chụp hình như vậy, ngay cả tư thế cũng giống hệt nhau.

Tần Phóng tức giận: "Hình ở nhà cũ, cô muốn xem thì đi với tôi về

Hàng Châu. Hình cũ trong nhà có đủ cả ông cố bà cố và cô dì chú bác, mặc sức mà xem."

Anh không ngốc, một người phụ nữ hỏi thăm một người đàn ông với vẻ

mặt và giọng điệu như vậy chắc chắn không đơn giản là bạn bè bình

thường. Tính đúng thời gian đó, Tư Đằng vừa lúc thanh xuân mơn mởn, còn ông cố anh cũng đương độ hào hoa phong nhã

-Nhưng nếu nói rằng ông cố

anh và Tư Đằng từng yêu đương nhau thì đánh chết anh cũng không tin.

Tuy chưa từng gặp mặt ông cố, nhưng anh đã xem không ít hình. Ông cố

vào độ tuổi trung niên mập ra như chiếc bánh trôi, khi cười lên mắt chỉ

còn hai đường thẳng, thích hợp đóng vai mấy ông chủ trong phim. Điểm

đáng khen duy nhất là tính tình rất tốt, hiếu kính cha mẹ, thương yêu

anh em, bạn bè. Lẽ nào Tư Đằng vì tính cách cao quý đó của ông cố mà

khom lưng sao? Hai chữ thôi: Tôi khinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!