Quả nhiên hai ngày sau quan chủ Thương Hồng điện thoại đến, Tư Đằngkhông nghe mà chỉ thị cho Tần Phóng: "Cậu nói với quan chủ Thương Hồng,
lão quan chủ đức cao vọng trọng, đáng ra tôi không nên hoài nghi. Có
điều ông nói Thiên Hộ Miêu Trại có yêu quái thì nhất định có sao? Nếu
ông nói Nhà Trắng có yêu quái lẽ nào tôi phải sang Mỹ à? Phải cho tôi
xem bằng chứng đã, dù chỉ là một sợi lông trên người yêu quái cũng
được."
Quan chủ Thương Hồng rất lúng túng, ông trả lời: Chuyện này chúng tôi cũng đã nghĩ đến rồi. Có điều yêu quái ở Kiềm Đông, nếu muốn lấy bằng
chứng phải cần chút thời gian, sợ tiểu thư Tư Đằng sốt ruột nên mới báo
sớm vậy thôi.
Ông ta đặt điện thoại xuống, trong lòng khó tránh khỏi không vui, vứt vấn đề khó khăn này lại cho Thẩm Ngân Đăng: "Đã nói với cô là Tư Đằng
không dễ gạt đâu. Bây giờ cô ta muốn bằng chứng đó, cô xem làm sao thì
làm."
Thẩm Ngân Đăng nghiến răng: "Không phải chỉ là bằng chứng thôi ư,
móng yêu quái, vảy yêu quái, tôi làm cho cô ta một cái là được rồi."
Dường như cũng chỉ có thể làm như vậy, giáo sư Bạch Kim lắc đầu thở
dài, tan họp đi ra ngoài tìm Vương Càn Khôn tán gẫu. Anh ta than thở
giới đạo môn đã lâu không tụ họp, lần này nhận được lời mời của quan chủ Thương Hồng trong lòng vô cùng vui mừng, cho rằng có thể nhìn trộm yêu
giới, nói không chừng còn có thể mở mang kiến thức mới. Không ngờ cuối
cùng lại diễn biến thành hai bên trả thù ân oán nhiều năm. Thật là như
bị xối vào đầu một chậu nước lạnh, tẻ nhạt chán ngắt.
Trình độ nghiên cứu khoa học của giáo sư Bạch có lẽ Vương Càn Khôn
còn hiểu được đôi chút. Còn Nhan Phúc Thụy chỉ thấy hai người này ăn no
rỗi việc. Trong lúc họ nói chuyện với nhau ông chỉ bắt được mấy chữ "hai bên trả thù", vội vàng hỏi tới: "Không phải tiểu thư Tư Đằng muốn trả
thù đạo môn sao? Sao lại thành hai bên trả thù nhau vậy?"
Quan chủ Thương Hồng từng căn dặn không được để lộ bí mật, nhưng cuối cùng đây không phải là tình báo chiến đấu gì. Giáo sư Bạch không băn
khoăn nhiều, kể sơ lược câu chuyện. Đại ý là bà cố Thẩm Ngân Đăng chết
trong tay Tư Đằng, vốn là có ân oán sẵn rồi. Tư Đằng còn nguyền rủa động Ma Cô nặng nề vô cùng, cũng khó trách Thẩm Ngân Đăng hận cô ta.
Người nào làm người đó chịu, sao có thể nguyền rủa cả nhà người ta
như vậy, thật là quá đáng. Dòng đời đưa đẩy, Nhan Phúc Thụy bỗng nảy
sinh cảm giác thỏ chết cáo khóc (1).
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!