Đêm đó Nhan Phúc Thụy đã thành công đánh vào nội bộ "kẻ địch". Ông
không có nhà để về là thật, lại thật thà không biết gì cả, trời sinh đã là nhân tài nằm vùng, bất kỳ ai cũng không nghi ngờ ông.
Sáng sớm hôm sau, ông gửi tin tức nằm vùng đầu tiên cho Tần Phóng: Quan chủ Thương Hồng muốn đến thăm tiểu thư Tư Đằng.
Nói chẳng khác gì không nói, Tần Phóng dở khóc dở cười: Sáng sớm quan chủ Thương Hồng người ta đã gọi điện thoại cho anh rồi. Vả lại quan chủ Thương Hồng đến thăm tất nhiên sẽ đường hoàng đi cửa chính chứ đâu phải leo tường mà cần ông mật báo .
Tư Đằng cũng không qua loa, lễ nghĩa chu đáo gặp mặt quan chủ Thương
Hồng tại phòng khách. Sau một lúc trò chuyện, quan chủ Thương Hồng nói
rõ ý đến đây. Đại ý là hôm qua bọn họ một đêm mất ngủ, cả đêm phát động
đạo hữu hỏi thăm tin tức yêu quái khắp nơi. Phải nói là trời không phụ
lòng người, tuy vẫn còn chưa rõ ràng nhưng cũng đã có một chút manh mối.
Đây là một tin tốt, nhưng Tư Đằng vẫn cười khẩy nói xiên nói xỏ: "Hôm qua còn nói gì mà khó tìm, gì mà gay go. Qua một đêm đã có một chút
manh mối, chuyện này cũng nhanh quá chứ?"
Quan chủ Thương Hồng hơi lúng túng: "Chuyện liên quan đến tính mạng…
tất cả mọi người đều sốt ruột, sợ trễ chất độc sẽ bộc phát. Nhưng chỉ là có manh mối, cũng chưa chắc chắn, nên muốn đến đây báo trước một tiếng
tránh để tiểu thư Tư Đằng hiểu lầm chúng tôi cố ý kéo dài."
Lời này hợp tình hợp lý, tìm không ra lỗi gì. Tư Đằng cũng không
không làm khó nữa, chỉ nói một câu vừa đấm vừa xoa: "Tôi nghĩ lão quan
chủ cũng không đến nỗi giở trò gì đâu. Nếu không thì cả đám cùng nhau
xuống dưới chơi mạt chược thôi."
Một câu nói khiến quan chủ Thương Hồng nhấp nha nhấp nhổm, miễn
cưỡng ngồi một lúc nữa rồi cáo từ. Lúc này Tư Đằng lại cười quyến rũ,
bàn tay trắng nõn mảnh mai đưa đến đặt lên mu bàn tay Thương Hồng: "Đừng vội, tôi còn có lời muốn nói."
Chắc hẳn cả cuộc đời này quan chủ Thương Hồng cũng chưa từng tiếp
xúc với người khác phái như vậy. Tay ông ta như bị điện giật, cả người
kinh hãi khẽ run rẩy, râu mép cũng giật giật. Tần Phóng thật sự không
nhịn được, ở bên cạnh ho vài tiếng.
Tư Đằng vờ như không nghe thấy, nhìn vào mắt Thương Hồng cười dịu
dàng: "Nghe nói lúc đạo trưởng Khưu Sơn trấn giết tôi, sư phụ lão quan
chủ – đạo trưởng Lý Chính Nguyên cũng có mặt."
Thương Hồng không dám nhìn cô, lúng túng nói: "Có… có."
"Lúc đó tình hình thế nào, lão quan chủ có thể kể lại một lần hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!