Tần Phóng như lạc mất hồn vía trở về phòng, Tư Đằng vẫn còn ngồi nhìn vào trong kính. Thoạt nhìn cô như đã khôi phục lại bình thường, nghe
thấy âm thanh cũng không quay đầu lại, thờ ơ hỏi một câu: "Đuổi theo à?"
Tần Phóng do dự một chút: "Trốn rồi."
"Trốn rồi thì thôi. Cả đám người đều ở đây, bị bắt được sẽ rất mất mặt."
Tần Phóng thót tim: "Cô biết cô ta là ai ư?"
"Còn ai ngoài Thẩm Ngân Đăng nữa chứ." – Tư Đằng đứng dậy, ý bảo Tần
Phóng có thể đi – "Nói cho kỹ thì động Ma Cô có thù oán với tôi. Đêm đó
lúc quan chủ Thương Hồng giới thiệu qua điện thoại, rõ ràng Thẩm Ngân
Đăng có ở đó, còn nói vài câu với tôi nữa. Hôm nay gặp mặt thì sao cô ta lại không đến?"
Cô mỉm cười nhìn bữa tiệc qua lớp kính: "Dám giở trò giương đông kích tây, chim sẻ rình sau như vậy với tôi, xem ra tất cả bọn tiểu đạo sĩ
cũng không phải là kẻ ngu nhỉ."
Cơm nước xong xuôi, Nhan Phúc Thụy dẫn Nhà Ngói trở về núi Thanh
Thành. Ông không trúng độc, hiện tại có thể dẫn Nhà Ngói về coi như là
rút lui an toàn. Lúc sắp đi từ biệt với mọi người, ngoại trừ quan chủ
Thương Hồng và Vương Càn Khôn ra thì những người còn lại đều rất thờ ơ lạnh nhạt. Họ chưa đi xa đã nghe thấy Liễu Kim Đính cười khẩy nói kháy: "Sư phụ ông là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này nhưng chúng tôi lại gặp xui
xẻo, còn ông thì chẳng hề hấn gì. Ông thật sự cho rằng yêu quái kia sẽ
bỏ qua cho ông à? Tôi mà là Tư Đằng thì sẽ giết ông đầu tiên."
Lời nói này khiến Nhan Phúc Thụy thầm lo sợ, song đả kích nặng nề thứ hai đã đến nhanh chóng: Thiên Hoàng Các mà ông và Nhà Ngói nương thân
đã bị phá dỡ.
Tên tổng giám sát công trình kia đang chỉ huy công nhân đẩy xe dọn
dẹp xà bần. Nhìn thấy Nhan Phúc Thụy từ đằng xa đã vội vàng đội nón bảo
hộ lên, lại bảo hai người công nhân cầm xẻng chắn trước mình. Đứng nói
chuyện cách Nhan Phúc Thụy một "bức tường người", ý là giải thích ông
ta đã đến trung tâm sở địa chính rồi, Nhan Phúc Thụy hoàn toàn chẳng có
giấy tờ nhà đất gì hết. Năm xưa quản lý lỏng lẻo, thầy trò bọn họ đã
lách luật chiếm đất xây nhà, chiếm dụng tài sản của quốc gia nhiều năm
như vậy đã quá lợi lộc rồi. Núi Thanh Thành là của quốc gia, ai ai cũng
giống như ông đến núi Thanh Thành chiếm đất xây nhà như vậy còn gì là
luật pháp nữa chứ?
Đây là suy nghĩ mà tổng giám sát đã chuẩn bị sẵn trong đầu, dự định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!