Sau khi nói chuyện điện thoại với bà Hoàng xong, cảm xúc của mọi
người gần như đã hơi lệch đi. Thời đại đổi khác, trước đây chưa từng có
loại yêu quái nào có ý niệm muốn thanh toán không đội trời chung với con người. Tuy là bị hạ độc nhưng người đồng cảm với Tư Đằng vẫn chiếm đa
số.
Mọi người bàn bạc nói Tư Đằng cũng không đáng hận đến vậy. Bản tính
ban đầu của một con người đều bị ảnh hưởng qua thế giới quan và cách đối nhân xử thế của môi trường xung quanh. Tính cách Tư Đằng bị bóp méo như vậy là do ảnh hưởng quá lớn từ Khưu Sơn, thêm vào chuyện tình yêu lại
gây ra phản tác dụng. Con người trưởng thành trong hoàn cảnh như thế
đáng ra sẽ trở thành một kẻ hung thần ác sát trong xã hội, nhưng cô còn
có thể lịch sự nhã nhặn nói chuyện với bạn quả thật chính là kỳ tích
rồi.
Có điều cũng sống trong môi trường như vậy, nhưng tình cảnh Nhan Phúc Thụy lại hơi lúng túng. Ai ai cũng mang vẻ mặt ghét bỏ, nhìn ông giống
như nhìn thấy Khưu Sơn. Nhan Phúc Thụy ấm ức muốn chết, trong lòng ông
cũng cảm thấy Khưu Sơn làm sai. Nhưng mình là đồ đệ của Khưu Sơn, không
thể nào hùng hổ lên án ông ta giống như người khác được.
Đồng thời bị cô lập còn có Thẩm Ngân Đăng, lúc giải Đằng Sát chỗ cô
chỉ nộp giấy trắng. Tuy ngoài miệng họ không nói nhưng trong lòng đều
nhớ kỹ. Họ nhao nhao bàn tán nói: "Hèn chi bây giờ tốt mã giẻ cùi như
vậy, hóa ra thái sư phụ chết sớm, hậu nhân hoàn toàn không được chân
truyền. Không biết cũng đâu có xấu mặt gì, đừng không biết mà ra vẻ mình biết vậy chứ."
Thẩm Ngân Đăng kiêu ngạo làm sao nhịn được cơn giận này, đêm đó cô ta liền thu dọn hành lý bỏ đi ngay. Lúc quan chủ Thương Hồng nhận được tin chạy đến thì người đã mất dạng từ lâu, gọi điện thoại thì di động tắt
máy. Nghiễm nhiên là ra vẻ cả đời này không qua lại với nhau nữa. Quan
chủ Thương Hồng giậm chân thở dài, nói đây không phải là càn quấy sao,
trong người Thẩm tiểu thư còn có độc, mang chính mạng mình ra đùa giỡn
sao được chứ.
Hồng Môn Yến của Tư Đằng được đặt tại một nhà hàng hạng sang gần núi
Thanh Thành. Họ dùng cơm bên cạnh một mặt hồ trải dài, có lan can bao
quanh hồ, đối diện là núi Thanh Thành yên tĩnh. Nghe nói đến lúc đó còn
sắp xếp hai cô gái mặc váy vải in hoa xanh, cầm cây dù giấy ngồi trên
một chiếc thuyền con trôi lênh đênh trên mặt hồ. Nếu như ngày trời mưa
thì chính là "Mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ." (1). Nếu như là trời nắng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!