Hơn mười giờ tối, Nhan Phúc Thụy điện đến, Tần Phóng vừa mới bấm nút
nghe thì đầu bên kia đã lập tức vang lên tiếng mắng chửi như tát nước
vào mặt: "Các người là bọn đê tiện không biết xấu hổ."
Có ý gì đây? Vương Càn Khôn chết rồi à? Tần Phóng thầm căng thẳng,
vừa định nói gì đó thì đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói
đàn ông trung niên chững chạc: "Đạo trưởng Nhan, ông tỉnh táo lại một
chút, để tôi nói với cậu ta."
Tần Phóng hơi khó hiểu, hoàn cảnh bên kia ồn ào như bùng nổ. Có người thì liều mạng ho khan, có người thì hoảng hốt la hét, cũng có người
giậm chân mắng chửi. Tiếng nói người đàn ông kia rất trấn định: "Tiểu
thư Tư Đằng có ở đó không? Có thể nói với cô ấy đôi câu hay không?"
"Đạo trưởng Vương không sao chứ?"
"Tạm thời … không việc gì."
Không việc gì là tốt rồi. Tần Phóng vừa an tâm thì đầu bên kia bỗng
có tiếng người quát lên: "Cầu xin yêu quái à! Dù sao cũng chết, liều
mạng với nó đi!"
Giọng điệu này không giống bình an vô sự. Sao còn liên lụy đến người
không liên quan vậy chứ? Tần Phóng hỏi một câu theo bản năng: "Sao vậy?"
Đầu bên kia im lặng một chút, cuối cùng thở dài nói: "Cũng là hai
mươi sinh mạng, sống hay chết đều trong một ý niệm của tiểu thư Tư Đằng
thôi."
Lúc Tần Phóng đưa điện thoại cho Tư Đằng, anh nói: "Tư Đằng, làm người phải có lòng khoan dung."
Tư Đằng như chẳng nghe thấy, cũng không nhận lấy điện thoại, chỉ bảo
anh bật loa ngoài lên. Bên kia điện thoại để ý đến tiếng động bên này,
hỏi một câu như thăm dò: "Tiểu thư Tư Đằng sao?"
"Xin hỏi vị nào?"
"Tôi họ Bạch, Bạch Kim."
"Bạch gia ở Ô Y Hạng tại Kim Lăng một trongchín đạo phố?"
Bạch Kim hơi bất ngờ, nói chuyện cũng càng khách sáo: "Ba đời trước
còn ở Ô Y Hạng, lúc nhỏ ba tôi đã rời khỏi rồi. Tiểu thư Tư Đằng biết…
ông nội tôi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!