Chương 17: (Vô Đề)

Mấy trò dân gian lâu đời thường thấy nơi đầu phố như thổi đường (1),

đóng thùng gỗ, xe lông mặt, ký hiệu Mao Sơn, làm nhang..v..v.. hiện giờ

còn khó tìm ra nguồn gốc, huống chi là bốn đạo môn, bảy đạo động và chín đạo phố tên tuổi vang dội năm xưa. Hôm nay họ đã điêu tàn đến mức gần

như thất truyền chứ nói chi là làm được chuyện ly kỳ gì khác.

tn. bdimg. com/it/u=3556705513,4062251966&fm=23&gp=0. jpg

Bốn danh sơn đạo môn có đạo miếu chống đỡ còn được khí thế phồn

thịnh. Còn bảy đạo động năm xưa là Không Động, Tử Dương, Vân Tiêu, Ma

Cô, Đào Nguyên, Bạch Hạc, Vũ Sơn nay chỉ còn Không Động, Ma Cô và Đào

Nguyên là có hồi đáp. Khó khăn lắm mới hỏi thăm được cách liên hệ với

hậu nhân của động Tử Dương, nhưng khi họ gọi điện thoại đến lại là vợ

của người đó nghe máy, bà hắng giọng hỏi: "Tìm ông nhà tôi à? Đi làm ở

Nghiễm Châu rồi."

Đạo động không thể so với đạo môn. Năm đó đạo động đều là đạo trưởng

chân nhân nhàn nhã dẫn theo hai ba đồ đệ vài ba thân tín đi ngao du non

xanh nước biếc, rời xa nhân gian, dựng nhà lập đạo quan. Sau đó trải qua chiến loạn, cách mạng, cải cách, khai phá, hậu nhân hoặc là vứt bỏ y

bát hoặc là về lại thế tục, người kế thừa tu đạo càng ngày càng ít. Vừa

nghe thấy đầu bên kia điện thoại hỏi đến đạo động, vợ người đó nổi giận: "Đạo, đạo, đạo! Mấy cái thứ vớ vẫn đó có thể thay cơm ăn được à? Chồng

tôi bảo đó đều là mê tín dị đoan cả!"

Đạo phố thì càng khó hơn. Tên đầy đủ của chín đạo phố là chín đường

phố đạo giáo, là chín hiệu buôn trên phố khắp đông nam tây bắc. Bên

ngoài là kinh doanh bình thường nhưng bên trong là chấm mực chu sa vẽ

bùa chú. Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, từ xưa đến nay ở phố thị đã khó giữ được đạo, cộng thêm xã hội hiện đại thông tin nhiều cám dỗ lớn, thế hệ thanh niên không có được tính cách trầm ổn. Tra tìm khắp nơi cũng

chỉ liên lạc được hai nhà. Một nhà là ở đường Hồng Kỳ, Vương Đính Đê,

Thiên Tân, làm tài xế tắc xi, nghe nói tổ nghiệp vẫn chưa tuyệt hậu,

nghe nói đạo môn tề tụ nên lập tức thu dọn hành lý Nam tiến. Còn một nhà là ở đường Đông Tiễn gần phủ Tổng Thống Nam Kinh. Người đó đang làm

giáo sư đại học, nghe nói chuyên ngành rất gần với tổ nghiệp, kết hợp

truyền thống và hiện đại, thực tiễn và lý luận.

Chín nhà đều tề tựu đã là chuyện của sáu ngày sau. Vương Càn Khôn

đáng thương mỗi một ngày đều bị giày vò xanh xao vàng vọt, ốm yếu hao

gầy, nằm trên giường thoi thóp sắp tắt thở còn cố hỏi Nhan Phúc Thụy một câu: "Những người đó đến chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!