Lúc Vương Càn Khôn và Nhan Phúc Thụy đi, Nhà Ngói vẫn còn khóc. Tần
Phóng không có cách nào bèn hỏi Tư Đằng: "Hay là tôi dẫn Nhà Ngói đến
chân núi nhé?"
Tư Đằng không để ý đến anh, Tần Phóng cũng hiểu được tính cách của Tư Đằng phần nào, anh kéo Nhà Ngói cùng đi ra ngoài.
Suốt quãng đường Vương Càn Khôn đều ngơ ngơ ngác ngác, hẳn là thế
giới quan bị đả kích quá sâu sắc nên vẫn chưa tỉnh hồn lại được. Nhan
Phúc Thụy đỡ hơn một chút, thở dài vài lần, kéo Nhà Ngói không ngừng dặn dò, còn tìm cơ hội nói với Tần Phóng: "Cậu nhóc, tôi thấy cậu cũng
không tệ sao lại đi theo yêu quái vậy? Bị ép hả?"
Chuyện này bảo anh phải nói thế nào đây? Tần Phóng chỉ có thể cười
khổ. Biểu hiện này khiến Nhan Phúc Thụy trong một thoáng đã suy đoán Tần Phóng là người mình, ông kiên quyết trao đổi số điện thoại với Tần
Phóng: "Giữ liên lạc nhé, có tin tức gì thì thông báo. Nói không chừng
núi Võ Đang có cao nhân, chúng ta nội ứng ngoại hợp sẽ thu phục được yêu quái này."
Ông lại hết lần này đến lần khác nhờ Tần Phóng chăm sóc cho Nhà Ngói, còn đẩy Nhà Ngói đến trước mặt Tần Phóng nhấn đầu xuống hành lễ: "Nói
chào chú Tần, chào chú Tần đi."
Nhà Ngói khóc thút tha thút thít đến mức khiến lòng người chua xót.
Tần Phóng ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra lau nước mắt nước mũi cho cậu
nhóc. Anh nói cho Nhan Phúc Thụy an tâm: "Ông cứ yên tâm đi."
Tiễn bọn người Nhan Phúc Thụy xong lại quay trở về chỗ Thiên Hoàng
Các kia. Tất cả dây mây đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một đống phế
tích gạch ngói vụn. Có mấy người tập thể dục buổi sáng vừa đi vừa nhìn
xung quanh, lúc đi ngang qua bọn họ Tần Phóng còn nghe thấy họ nói thì
thầm: Hai ngày trước còn nở nhiều hoa như vậy sao bây giờ lại không thấy đâu nữa kìa?
Đó là gốc cây mây nguyên thân của Tư Đằng, từ nay về sau e rằng chỉ có mình cô biết gốc mây này ở đâu thôi.
Nhà Nhan Phúc Thụy đã bị phá hủy, Tần Phóng thuê một khoảng sân nhỏ
cổ xưa ở gần núi Thanh Thành. Trước hàng hiên trồng hoa, phía sau nhà
trồng trúc, dưới mái nhà treo một chiếc chuông gió; Trong vườn có một hồ nước hình hồ lô, xung quanh trồng Lục La, Phong Tín Tử; Trong hồ nước
xanh biếc là vài chú cá chép vàng vàng đỏ đỏ trông rất vui mắt. Quả
nhiên Tư Đằng cũng rất thích, cô chỉ đưa ra một yêu cầu bảo Tần Phóng
chạy đến nhà sách mua mười lăm tác phẩm kiếm hiệp của Kim Dung về cho
cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!