Chương 15: (Vô Đề)

Lúc Vương Càn Khôn được thả xuống quả thật đã ngất đi rồi. Nửa búi

tóc đạo sĩ đã tản mác bay phất phơ trên không trung. Rất nhiều sợi tóc

dựng đứng, rất giống hình tượng "đàn ông siêu phàm".

Tư Đằng bảo Tần Phóng trông chừng ba người bọn họ, tự cô đi xuống

hầm. Tần Phóng đợi trong nhà một hồi, suy nghĩ dù sao Tư Đằng cũng không nói không cho anh theo, chi bằng xuống dưới xem thử còn hơn là ngồi đây trông chừng ba người bị dây mây cột như cái bánh chưng này.

Không ngờ là căn hầm rất nhỏ, chật hẹp như một chiếc tủ lớn. Trên đất chôn một nửa gốc cây mây, có vô số dây mây mọc từ đó. Trên gốc mây còn

có vài vết thương rỉ "máu" màu đỏ tràn ra ngoài. Nói theo cách của Vương Càn Khôn thì đây là mủ cây.

Đây chính là nguyên thân của Tư Đằng ư, hình như cũng không có gì đặc biệt. Tần Phóng đợi cô một chút, rồi cố ý ho khan hai tiếng: "Ba người

đó còn đang ở trên kia, hay là… hỏi thử xem sao?"

"Cậu nhìn không ra à?"

Tần Phóng thoáng sửng sốt, lại cẩn thận quan sát căn hầm một lần:

Không phải chỉ có bao lớn thôi sao? Cái gì cần nhìn đều thấy hết rồi mà.

"Lui về sau."

Tần Phóng vâng lời lui về sau hai bước, vừa mới đứng lại thì gốc cây

mây đã có hành động. Nó ngọ nguậy rung chuyển trên dưới trái phải, những dây mây dưới bùn đất cũng thay đổi nhấp nhô giống như là những con rắn

chui vào lòng đất. Qua một hồi lại giống như có động đất, loáng thoáng

có âm thanh khóa sắt vang lên. Trên nóc hầm và bốn vách bắt đầu rạn nứt, vô số đất đá rơi xuống không theo thứ tự. Tần Phóng ôm đầu bảo vệ cố

hết sức lui vào trong góc, trong lúc bất chợt vang ầm lên một tiếng,

dưới chân trống không, anh rơi thẳng xuống.

May là anh rơi xuống không sâu, chỉ khoảng hơn một mét. Tần Phóng ho

khan đứng lên thấy Tư Đằng đã đứng trước mặt, ra hiệu cho anh: "Nhìn lại đi."

Lúc này Tần Phóng mới phát hiện căn hầm trở nên to lớn hơn rất nhiều. Giống như ban đầu nơi này là một căn phòng lớn, có người cải tạo lại

thành một căn phòng nhỏ kín mít. Mà trận chấn động đột ngột vừa rồi đã

làm sụp căn phòng nhỏ, rốt cuộc cho anh thấy được toàn cảnh căn hầm.

Căn hầm này giống như là căn hầm của nhà nông dùng để tồn trữ rau

cải, trên vách tường gạch đỏ dán đầy lá bùa dài màu vàng đã phai màu.

Chữ viết chu sa trên lá bùa dữ tợn và rối loạn. Chắc là đã rất lâu đời,

màu sắc chu sa đỏ tươi cũng đã biến thành đỏ sậm. Bốn góc tường có treo

đèn, cặn dầu cũng đã khô hóa thành màu đen nhưng vẫn còn châm lửa được.

Chính là ngọn lửa lúc lớn lúc nhỏ này khiến cho người ta có cảm giác

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!