Chương 12: (Vô Đề)

Đến cùng cõi đời này có yêu quái hay không thì Nhan Phúc Thụy cảm

thấy có lẽ là không. Có điều lời này chỉ có thể nghĩ trong đầu, quyết

không thể nói ra. Nói ra chính là có lỗi rất lớn với sư phụ đạo trưởng

Khưu Sơn.

Lúc Nhan Phúc Thụy hiểu chuyện, đạo trưởng Khưu Sơn đã rất già rồi.

Đầu tóc và râu đều hoa râm, lưng khòm, cả ngày đều ho khan, thường bị

kéo ra ngoài chỉ trích. Tên lính cách mạng tép riu nắm chặt đế giày vỗ

vào đầu và mặt ông, đỏ mặt tía tai rống ông: "Mê tín dị đoan! Ông dám

nói ông từng thu thập yêu quái à! Chỉ có Đảng vĩ đại của chúng ta mới có thể tiêu diệt hết tất cả yêu ma quỷ quái! Ông từng thu thập yêu quái,

ông chính là đang phản đối nhân dân, phản đối cách mạng…"

Sau đó ông bị phạt đứng dưới nắng cầm chổi quét đường, thân thể càng

lúc càng yếu, ban đêm cứ lăn qua lăn lại không ngủ được. Khi đó Nhan

Phúc Thụy còn nhỏ hơn Nhà Ngói bây giờ lại bị hoàn cảnh ép phải già

trước tuổi, vừa đấm lưng cho Khưu Sơn vừa nói: "Sư phụ, thầy không thể

nói trước giờ thầy chưa hề thu thập yêu quái sao?"

Sau này hoàn cảnh thoải mái hơn một chút thì Khưu Sơn cũng đã sắp

xuống lỗ. Tay chân Khưu Sơn run lẩy bẩy hành động không tiện, ngay cả

cơm Nhan Phúc Thụy cũng không có ăn, tuổi còn nhỏ đã phải ra đường xin

cơm, nhưng đa số là không ai cho. Có một lần đói quá nên ăn cắp bánh bao của người ta rồi bỏ chạy, bị họ dí theo đánh cho một trận, khóc đến cào ruột xé gan lững thững về nhà, còn đưa nửa cái bánh bao nắm chặt trong

tay cho Khưu Sơn. Râu mép Khưu Sơn run run, đỏ mắt thở dài. Cuối cùng

Nhan Phúc Thụy đi gửi phong thư giúp cho ông ta.

Sau đó chừng bốn ngày thì bà Hoàng đến, tuy bà lớn tuổi nhưng đi đứng còn rất nhanh nhẹn. Nhan Phúc Thụy nhớ lại, phải nói bà Hoàng này là

kiểu "dày dạn kinh nghiệm". Bà mang theo bánh bao, dưa muối còn có phiếu gạo, phiếu dầu, trò chuyện với Khưu Sơn thật lâu. Nhan Phúc Thụy ngồi ở cửa gặm bánh bao nghịch đất cát, loáng thoáng nghe thấy bà Hoàng thở

dài: "Ban đầu bất kể là hòa thượng, đạo sĩ hay tín đồ đạo chúa gì cuộc

sống đều không tốt cả, có điều dần dần khá hơn. Thiên sư ông nên giữ gìn sức khỏe, bảo đảm không quá hai năm quốc gia sẽ xây Thiên Hoàng Các cho ông."

Đạo trưởng Khưu Sơn cười hai tiếng ha ha rồi nói: "Già rồi cũng đâu dùng được nữa."

Bà Hoàng nói: "Cũng đừng nói như vậy, tương lai nếu lại có yêu quái gây họa còn phải dựa vào thiên sư đó."

Nhan Phúc Thụy nhớ được lúc đó đạo trưởng Khưu Sơn im lặng lâu thật

lâu, cuối cùng nói ra một câu: "Cõi đời này có thể biến thành yêu quái

vốn chẳng được mấy. Sau Tư Đằng cũng sẽ không còn cái gì ra hồn nữa

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!