Editor&Betaer: Cogau
Mễ Quang đóng cửa lại, lưu số điện thoại của Tiếu Cố vào máy.
Cô tốn không ít thời gian để sắp xếp lại đồ đạc, sau khi xong xuôi, ngoài trời cũng đã tối hẳn. Mễ Quang nhìn đồng hồ, tới giờ bản tin thời sự rồi. Cô sờ bụng một cái, cảm thấy hơi đói, nhưng không biết nên ăn gì.
Tính toán một lát, cô lấy từ trong túi ra hộp socola buổi trưa mới mua, mở cái hộp tuyệt đẹp rồi cầm một viên ra.
Mùi socola quện vào mũi, Mễ Quang khẽ cắn một miếng, vị socola cùng hương dâu thơm nồng hòa tan trong miệng, vị ngọt thấm tận đáy lòng.
Ưmh! Ăn quá ngon. Mễ Quang cất giọng hạnh phúc, cô nuốt hết miếng socola trong miệng xuống, rồi lại đưa tay định lấy viên thứ hai.
Khi ngón tay đẹp đẽ vừa động vào viên socola, thì do dự một chút. Hộp socola này có tất cả tám viên, nếu ăn thêm một viên thì ít đi một viên.
Mễ Quang thu tay lại, liếm liếm đầu ngón tay của mình, đậy cái hộp lại.
Nên ăn tiết kiệm chút đi, những ngày đói thế này không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa.
Coi như là giải quyết xong cơm tối, Mễ Quang ôm bộ đồ ngủ tai thỏ của cô định đi tắm. Cô áp sát lên cửa nghe ngóng, xác định bên ngoài không có âm thanh, mới mở cửa thật nhanh, đi ra ngoài.
Vừa mới đóng cửa lại, đã nhìn thấy con chó Husky của Tiếu Cố nuôi đứng ở hành lang lẳng lặng nhìn cô.
Hức. Tiếng thét chói tai sắp cất lên bị cô gắng gượng nuốt lại, biến thành một cái nấc. Lúc này, Tiếu Cố không có ở đây, nếu cô hét lên sẽ dọa con chó này, vậy thì coi như xong đời.
Cô giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, mắt nhìn thẳng đi nhanh đến cửa phòng tắm, mở cửa đi vào.
Cho đến khi khóa trái cửa phòng tắm, Mễ Quang mới dựa lưng vào cửa, hai chân như nhũn ra, ngồi sụp xuống.
Khi nhịp tim đã bình phục hơn, cô quan sát phòng tắm mấy lần.
Không có bồn tắm, sau này cũng không thể tắm rồi.
Cô chép miệng, đặt sữa tắm và dầu gội lên kệ, mở vòi hoa sen.
Tắm xong ra ngoài, Mễ Quang cố để ý, con Husky đó vẫn ngồi chồm hỗm tại chỗ.
Cô lại nấc cục một cái, rất nhanh thu lại ánh mắt, mắt nhìn thẳng giống như vừa rồi trở lại phòng của mình.
Xác nhận mấy lần cửa đã được khóa kỹ, cô ngã lên giường mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Cái giường này nhìn tầm thường, nhưng nằm rất thoải mái.
Cô nằm một lát, rồi từ trên bàn sách đã bị cô bố trí thành bàn trang điểm, lấy một cái mặt nạ dưỡng da. Xé bao ra rồi đắp lên mặt, cô lại thuận tay cầm cái máy mát xa ở bên cạnh lên, bắt đầu mát xa chân mình.
Chiếc máy mát xa như nam châm chạy dọc bắp chân, Mễ Quang thư thái như cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại rồi.
Cứ hưởng thụ như vậy mười lăm phút, khi cô thoải mái sắp ngủ quên mất, cô nghĩ ra mình còn có việc chưa làm xong.
Cô phải bán bớt quần áo của mình đi, nếu không thì cơm cũng không có mà ăn.
Cô đã nghĩ, tạm thời cứ bán bớt đi, để mình dư dả chút, rồi sẽ từ từ tìm việc. Đối với cô mà nói, Thành phố A rất xa lạ, thị trường giao dịch ở đâu dĩ nhiên cô cũng không rõ, nhưng cũng may thời buổi hiện nay Internet tiện lợi, trên web có rất nhiều khu vực giao dịch.
Cô lột mặt nạ ra, ngồi vào bàn bên cạnh. Sau khi mở Laptop xong, cô mới nhớ là không có Internet.
Chỗ kết nối Internet thể hiện có thể dùng mạng wifi, nhưng phải có mật khẩu. Mễ Quang cảm thấy, tín hiệu mạnh nhất có lẽ là mạng của chủ nhà.
Cô cân nhắc, vẫn quyết định đi ra hỏi anh mật khẩu.
Phòng của Tiếu Cố nằm bên phải phía trước, cuối hành lang. Bởi vì sẽ không cần đi qua phòng khách, Mễ Quang chẳng lo lắng chút nào. Cô mở cửa ra lặng lẽ quan sát, Husky vừa rồi vẫn đứng ở hành lang đã không thấy nữa, có khi là về ổ của mình rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!